Thập Niên 70: Gả Chồng Vạn Dặm
Chương 29: Có Quyền Từ Chối Sao?
Nguyệt Bán Tường Vi
17/04/2023
Bởi vì thích thể thao cực hạn, cũng vì bình thường hay một mình chạy khắp thế giới, thân thủ của Điền Mật coi như không tệ.
Tẩn Lưu Hướng Đông chỉ cần hai ba phát thôi.
Nếu là đời sau, có người tự tin nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy trước mặt Điền Mật, cô chắc chắn sẽ trở tay cho một đấm, đánh xong thì bỏ chạy.
Nhưng thời thế này, không những chạy không thoát, còn không thể đắc tội người khác, dù sao người đàn ông Lưu Hướng Đông này cũng rất xấu tính, trước khi tìm được biện pháp hoàn toàn thoát thân, cô chỉ đành nén xuống ý định giơ nắm đấm đánh người.
Nhưng có một vài thứ không thể nhịn được, Điền Mật chật vật nuốt cục tức xuống, nghiêm mặt cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của người đàn ông đối diện:
"Đồng chí này, chúng ta không quen nhau, anh xưng hô không thích hợp."
Nghe vậy, mí mật Lưu Hướng Đông giật giật, ngừng nói, nheo mắt nhìn Điền Mật.
Bởi vì bị đám người kia trêu chọc, nên sự phấn khởi cũng hơi giảm đi, người đàn ông nhìn chằm chằm Điền Mật bằng đôi mắt sâu âm u.
Mấy lần gặp mặt trước, cô gái này rõ ràng vừa sợ hãi vừa xấu hổ, sao đi công tác một tháng về, người đã thay đổi thái độ rồi?
Dường như trở nên hấp dẫn hơn, cũng biến thành người có gan bày tỏ thái độ không thích.
Không thích mình à? Hừ, cô ta có quyền từ chối sao?
Nếu đã được Lưu Hướng Đông này để ý, thì chỉ có thể làm vợ của anh ta mà thôi.
Sớm muộn gì anh ta cũng có cách chiếm được người.
Cho nên Lưu Hướng Đông không trực tiếp ra tay, mà áp dụng thủ đoạn quanh co, có điều trong lòng không chấp Điền Mật, bằng lòng cho cô thể diện.
Nếu thật sự làm anh ta mất kiên nhẫn, vài câu đồn nhảm cũng đủ khiến cô tự chủ động đưa mình đến cửa.
Trong lòng suy tính chuyện xấu xa, nhưng ngoài mặt Lưu Hướng Đông không thể hiện gì, chỉ xua tay ra hiệu cho đám bạn lêu lổng đi chỗ khác.
Đợi mấy người vừa cười vừa nói đi xa, anh ta nhấc chân đến gần cô gái hơn, khẽ dỗ dành:
"Điềm Điềm, em đừng nóng giận. Có phải cảm thấy chúng ta không danh không phận như vậy khiến em hổ thẹn? Yên tâm, chiều nay tôi sẽ chính thức đến thăm nhà em, tôi nhớ cha em rất thích rượu và thuốc lá, đã đặc biệt nhờ người kiếm được nhiều đồ tốt."
Lúc Lưu Hướng Đông đến gần, Điền Mật đã lùi lại mấy bước.
Lại nghe anh ta tự nói như thế, cô không còn kiên nhẫn nữa.
Con người Lưu Hướng Đông ích kỉ như thế, có nói cũng không chịu hiểu, cô không muốn thay cha mẹ anh ta dạy anh ta cách làm người, cũng không muốn bị người ở đây hóng chuyện hiểu nhầm.
Tẩn Lưu Hướng Đông chỉ cần hai ba phát thôi.
Nếu là đời sau, có người tự tin nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy trước mặt Điền Mật, cô chắc chắn sẽ trở tay cho một đấm, đánh xong thì bỏ chạy.
Nhưng thời thế này, không những chạy không thoát, còn không thể đắc tội người khác, dù sao người đàn ông Lưu Hướng Đông này cũng rất xấu tính, trước khi tìm được biện pháp hoàn toàn thoát thân, cô chỉ đành nén xuống ý định giơ nắm đấm đánh người.
Nhưng có một vài thứ không thể nhịn được, Điền Mật chật vật nuốt cục tức xuống, nghiêm mặt cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của người đàn ông đối diện:
"Đồng chí này, chúng ta không quen nhau, anh xưng hô không thích hợp."
Nghe vậy, mí mật Lưu Hướng Đông giật giật, ngừng nói, nheo mắt nhìn Điền Mật.
Bởi vì bị đám người kia trêu chọc, nên sự phấn khởi cũng hơi giảm đi, người đàn ông nhìn chằm chằm Điền Mật bằng đôi mắt sâu âm u.
Mấy lần gặp mặt trước, cô gái này rõ ràng vừa sợ hãi vừa xấu hổ, sao đi công tác một tháng về, người đã thay đổi thái độ rồi?
Dường như trở nên hấp dẫn hơn, cũng biến thành người có gan bày tỏ thái độ không thích.
Không thích mình à? Hừ, cô ta có quyền từ chối sao?
Nếu đã được Lưu Hướng Đông này để ý, thì chỉ có thể làm vợ của anh ta mà thôi.
Sớm muộn gì anh ta cũng có cách chiếm được người.
Cho nên Lưu Hướng Đông không trực tiếp ra tay, mà áp dụng thủ đoạn quanh co, có điều trong lòng không chấp Điền Mật, bằng lòng cho cô thể diện.
Nếu thật sự làm anh ta mất kiên nhẫn, vài câu đồn nhảm cũng đủ khiến cô tự chủ động đưa mình đến cửa.
Trong lòng suy tính chuyện xấu xa, nhưng ngoài mặt Lưu Hướng Đông không thể hiện gì, chỉ xua tay ra hiệu cho đám bạn lêu lổng đi chỗ khác.
Đợi mấy người vừa cười vừa nói đi xa, anh ta nhấc chân đến gần cô gái hơn, khẽ dỗ dành:
"Điềm Điềm, em đừng nóng giận. Có phải cảm thấy chúng ta không danh không phận như vậy khiến em hổ thẹn? Yên tâm, chiều nay tôi sẽ chính thức đến thăm nhà em, tôi nhớ cha em rất thích rượu và thuốc lá, đã đặc biệt nhờ người kiếm được nhiều đồ tốt."
Lúc Lưu Hướng Đông đến gần, Điền Mật đã lùi lại mấy bước.
Lại nghe anh ta tự nói như thế, cô không còn kiên nhẫn nữa.
Con người Lưu Hướng Đông ích kỉ như thế, có nói cũng không chịu hiểu, cô không muốn thay cha mẹ anh ta dạy anh ta cách làm người, cũng không muốn bị người ở đây hóng chuyện hiểu nhầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.