Thập Niên 70: Gả Chồng Vạn Dặm
Chương 1: Năng Lực Thích Ứng Mạnh Mẽ
Nguyệt Bán Tường Vi
05/04/2023
Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài.
Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước.
Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn.
...Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành.
Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước.
"Ào!"
Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên.
Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông.
Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi.
Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có.
Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa không còn nóng như thiêu như đốt nữa.
Quần áo vắt kiệt nước, lại phơi thêm khoảng mười phút là đã khô hơn nửa người rồi.
Điền Mật lấy cái lá lớn không biết tên là gì đang che nắng trên đầu xuống, mấy ngón tay thoăn thoắt đan vào nhau, mái tóc đen dài bóng mượt trở thành hai bím tóc rũ xuống trước người.
Lúc cúi đầu xuống quan sát bản thân, xác định không có chỗ nào bất thường, cô mới xách cái sọt lên, đi theo con đường đất vàng uốn lượn, quay về thôn.
Đi bộ chừng mười phút, từ xa Điền Mật đã nhìn thấy những ngôi nhà vừa thân quen vừa xa lạ.
Điều kiện của nhà nông không tệ, nhưng trong thôn cũng không có nhiều nhà gạch ngói, chỉ là lúc này trước một căn nhà ngói cong có cửa hướng về phía nam, một người con gái có dáng người gầy nhỏ đang ló đầu ra nhìn xung quanh.
Khoảng cách hơi xa, Điền Mật chỉ có thể xác định đó là em gái thứ ba Điền Lai Đệ, nhưng không thấy rõ biểu cảm trên mặt.
Nhưng điều này không quan trọng, bởi vì cô bé kia đã thấy Điền Mật, nhấc chân chạy chậm tới.
Thấy thế, Điền Mật như có điều ngộ ra, dừng bước lại đợi.
Nhắc đến cũng thần kỳ, bởi vì một vụ tai nạn máy bay, Điền Mật có cuộc sống giàu sang phú quý, lại xuyên không về nông thôn bần cùng năm 71.
Từ lúc bắt đầu không biết làm thế nào, cho đến bây giờ cô đã thành thạo mọi thứ, chỉ mới qua nửa tháng.
Chỉ có thể nói năng lực thích ứng của con người thực sự rất mạnh mẽ.
Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước.
Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn.
...Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành.
Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước.
"Ào!"
Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên.
Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông.
Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi.
Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có.
Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa không còn nóng như thiêu như đốt nữa.
Quần áo vắt kiệt nước, lại phơi thêm khoảng mười phút là đã khô hơn nửa người rồi.
Điền Mật lấy cái lá lớn không biết tên là gì đang che nắng trên đầu xuống, mấy ngón tay thoăn thoắt đan vào nhau, mái tóc đen dài bóng mượt trở thành hai bím tóc rũ xuống trước người.
Lúc cúi đầu xuống quan sát bản thân, xác định không có chỗ nào bất thường, cô mới xách cái sọt lên, đi theo con đường đất vàng uốn lượn, quay về thôn.
Đi bộ chừng mười phút, từ xa Điền Mật đã nhìn thấy những ngôi nhà vừa thân quen vừa xa lạ.
Điều kiện của nhà nông không tệ, nhưng trong thôn cũng không có nhiều nhà gạch ngói, chỉ là lúc này trước một căn nhà ngói cong có cửa hướng về phía nam, một người con gái có dáng người gầy nhỏ đang ló đầu ra nhìn xung quanh.
Khoảng cách hơi xa, Điền Mật chỉ có thể xác định đó là em gái thứ ba Điền Lai Đệ, nhưng không thấy rõ biểu cảm trên mặt.
Nhưng điều này không quan trọng, bởi vì cô bé kia đã thấy Điền Mật, nhấc chân chạy chậm tới.
Thấy thế, Điền Mật như có điều ngộ ra, dừng bước lại đợi.
Nhắc đến cũng thần kỳ, bởi vì một vụ tai nạn máy bay, Điền Mật có cuộc sống giàu sang phú quý, lại xuyên không về nông thôn bần cùng năm 71.
Từ lúc bắt đầu không biết làm thế nào, cho đến bây giờ cô đã thành thạo mọi thứ, chỉ mới qua nửa tháng.
Chỉ có thể nói năng lực thích ứng của con người thực sự rất mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.