Thập Niên 70: Gả Chồng Vạn Dặm
Chương 44: Người Một Nhà
Nguyệt Bán Tường Vi
22/04/2023
Tổng cộng chỉ có ba dãy nhà có người ở, còn lại là để không.
Trần Cương chạy một mạch về nhà, còn chưa kịp cảm nhận sự ấm áp trong nhà đã bị vợ đuổi ra ngoài.
"Nói bao nhiêu lần rồi, phủi sạch tuyết trên người rồi mới được vào, sao lại không nghe hiểu tiếng người vậy hả? Làm con gái bị lạnh cóng thì sao?" Điền Vũ bước nhanh từ phòng bếp ra, đuổi người ra ngoài còn không tính, bản thân cũng theo ra, dùng tạp dề phủi tuyết trên người giúp chồng.
Đôi mắt Điền Vũ giống cha, là chỗ đẹp nhất trên gương mặt, hơn nữa đủ cả trai lẫn gái, lại không phải hầu hạ cha mẹ chồng, cuộc sống thoải mái, người cũng mập mạp.
May mà làn da chị trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, dù mập cũng không xấu xí, ngược lại còn là dáng vẻ phúc hậu mà các bà các mẹ rất yêu thích.
Trần Cương vốn còn có chút tủi thân vì bị vợ chê bai, nhưng khi nghe vợ nói đến con gái, lập tức vui vẻ nhận tội:
"Là lỗi của anh, là lỗi của anh."
Ba năm trước vợ sinh một cô con gái, Trần Cương vẫn tưởng rằng mình trọng nam khinh nữ, lại chỉ hận không thể bỏ cô con gái xinh xắn vào túi mang theo đi làm, vô cùng chiều chuộng, hai đứa con trai còn phải xếp sau.
Thấy chồng nhắc tới con gái là trở nên ngốc nghếch, Điền Vũ buồn cười, trợn trắng mắt.
"Đúng rồi, lão Lâu với lão Chu về rồi, anh bảo hai đứa nó tới ăn cơm, vợ ơi làm thêm hai phần thức ăn nữa, người sắp đến rồi đấy."
Trần Cương không những phủi hết tuyết trên người, vào nhà còn cởi áo bông dày, lại chà xát hai tay, mới ôm lấy cô nhóc tròn vo đang nhào tới, thơm một trận.
Cho đến khi con gái chê râu rậm đâm vào người, dùng bàn tay mũm mĩm che miệng không cho hôn nữa anh ấy mới dừng lại.
Hai cha con trêu đùa ầm ĩ một hồi, Trần Cương mới nhớ đến chuyện vừa ném ra sau đầu, vội vàng hô lên một tiếng về phía phòng bếp.
Điền Vũ lại cằn nhằn một trận, không phải là không nỡ mời khách ăn cơm, chị vẫn rất thân thiết với đồng đội của chồng, chỉ là chị bực mình vì chồng mời khách mà trong nhà chẳng có gì ngon để chiêu đãi.
"Không sao đâu, đều là người một nhà, lão Lâu và lão Chu đều không để ý chuyện đó."
Nghe vậy, Điền Vũ chỉ hận không thể lấy muôi đánh bay chồng, nghe anh ta nói kìa, đây là tiếng người sao?
Thế là sau khi trách móc một hồi, Điền Vũ mặc áo bông dày, vội vàng sang nhà hàng xóm mượn thức ăn.
Trần Cương chạy một mạch về nhà, còn chưa kịp cảm nhận sự ấm áp trong nhà đã bị vợ đuổi ra ngoài.
"Nói bao nhiêu lần rồi, phủi sạch tuyết trên người rồi mới được vào, sao lại không nghe hiểu tiếng người vậy hả? Làm con gái bị lạnh cóng thì sao?" Điền Vũ bước nhanh từ phòng bếp ra, đuổi người ra ngoài còn không tính, bản thân cũng theo ra, dùng tạp dề phủi tuyết trên người giúp chồng.
Đôi mắt Điền Vũ giống cha, là chỗ đẹp nhất trên gương mặt, hơn nữa đủ cả trai lẫn gái, lại không phải hầu hạ cha mẹ chồng, cuộc sống thoải mái, người cũng mập mạp.
May mà làn da chị trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, dù mập cũng không xấu xí, ngược lại còn là dáng vẻ phúc hậu mà các bà các mẹ rất yêu thích.
Trần Cương vốn còn có chút tủi thân vì bị vợ chê bai, nhưng khi nghe vợ nói đến con gái, lập tức vui vẻ nhận tội:
"Là lỗi của anh, là lỗi của anh."
Ba năm trước vợ sinh một cô con gái, Trần Cương vẫn tưởng rằng mình trọng nam khinh nữ, lại chỉ hận không thể bỏ cô con gái xinh xắn vào túi mang theo đi làm, vô cùng chiều chuộng, hai đứa con trai còn phải xếp sau.
Thấy chồng nhắc tới con gái là trở nên ngốc nghếch, Điền Vũ buồn cười, trợn trắng mắt.
"Đúng rồi, lão Lâu với lão Chu về rồi, anh bảo hai đứa nó tới ăn cơm, vợ ơi làm thêm hai phần thức ăn nữa, người sắp đến rồi đấy."
Trần Cương không những phủi hết tuyết trên người, vào nhà còn cởi áo bông dày, lại chà xát hai tay, mới ôm lấy cô nhóc tròn vo đang nhào tới, thơm một trận.
Cho đến khi con gái chê râu rậm đâm vào người, dùng bàn tay mũm mĩm che miệng không cho hôn nữa anh ấy mới dừng lại.
Hai cha con trêu đùa ầm ĩ một hồi, Trần Cương mới nhớ đến chuyện vừa ném ra sau đầu, vội vàng hô lên một tiếng về phía phòng bếp.
Điền Vũ lại cằn nhằn một trận, không phải là không nỡ mời khách ăn cơm, chị vẫn rất thân thiết với đồng đội của chồng, chỉ là chị bực mình vì chồng mời khách mà trong nhà chẳng có gì ngon để chiêu đãi.
"Không sao đâu, đều là người một nhà, lão Lâu và lão Chu đều không để ý chuyện đó."
Nghe vậy, Điền Vũ chỉ hận không thể lấy muôi đánh bay chồng, nghe anh ta nói kìa, đây là tiếng người sao?
Thế là sau khi trách móc một hồi, Điền Vũ mặc áo bông dày, vội vàng sang nhà hàng xóm mượn thức ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.