Thập Niên 70: Gả Chồng Vạn Dặm
Chương 4: Thiên Vị
Nguyệt Bán Tường Vi
05/04/2023
Lòng người bất công, Điền Hồng Tinh thích đứa con trai nhỏ lanh lợi nhất, một lòng một dạ nghĩ qua thêm chục năm nữa, đợi ông ta về hưu, sẽ để con trai bé Hướng Dương tiếp quản công việc.
Nhưng trong nhà còn có con trai lớn mà vợ yêu quý, ngày nào cũng cãi nhau om sòm với ông ta, chỉ hận không thể cho ông ta nghỉ hưu luôn bây giờ, để con trai lớn có một công việc có thể diện.
Điền Hồng Tinh đương nhiên là không muốn, ở đây cũng không hoàn toàn vì con trai nhỏ, dù sao ông ta cũng mới hơn năm mươi tuổi, nói gì cũng phải làm thêm mười năm nữa.
Mình cầm tiền lương của mình làm sao giống với việc ngửa tay xin tiền con trai được?
Nếu như con hai gả cho thằng nhóc nhà họ Lưu kia, quả thực là toàn chỗ tốt.
Cho dù tương lai chỉ cho một công việc tạm thời, cũng là thể diện của con trai lớn rồi.
Điền Hồng Tinh đã nghĩ rõ ràng lợi hại trong đó, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện gì, việc này vẫn phải hỏi con gái một chút. Tuy ông ta trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không đến mức bán con gái cầu vinh.
Nghĩ tới đây, mặc kệ ánh mắt nóng như lửa đốt của em gái, Điền Hồng Tinh hừ lạnh một tiếng:
"Tôi đã nói rồi, việc này không gấp được, nếu thật sự thành cũng không thiếu phần của cô, đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô suy tính cái gì, mau về đi."
Điền Hiểu Yến ngượng ngùng, lại có chút lúng túng, rốt cuộc không dám khiêu chiến uy nghiêm của anh cả nữa, khẽ hừ một tiếng, chuồn ra cửa.
Bà ta vừa bước chân ra khỏi cổng thì đụng phải cháu gái Điền Mật.
Lại nói không biết sao con nhóc này sao lại biết cách dậy thì như vậy. Sáu đứa con nhà anh cả, tính ra nó xinh đẹp nhất.
Lúc còn trẻ anh cả của bà ta cũng được coi là tuấn tú có tiếng, cho dù đến tuổi này rồi vẫn có mấy mụ đàn bà không biết xấu hổ lân la đến gần.
Nhưng cũng không đẹp bằng con nhóc Mật kia, đẹp đến mức khiến người ta chói mắt.
Hí khúc thường nói mi mục như họa, da trắng như tuyết, người như tượng ngọc, có lẽ cũng chính là dung mạo này mà thôi! Đặc biệt là lúc nó cười rộ lên, có thể khiến lòng người ta tan chảy, không hề giống dân quê chút nào.
Nói văn vẻ hơn thì Điền Hiểu Yến không biết, dù sao bà ta đi khắp huyện thành, cũng chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn, nhất là gần nửa tháng nay, chả biết con nhóc chết tiệt kia ăn được tiên đan diệu dược gì, dáng vẻ quê mùa đột nhiên biến mất. Ai không biết còn tưởng đây là tiểu thư nhà ai, chẳng trách Lưu Hướng Đông có điều kiện tốt như vậy mà nhìn một cái là mê liền.
Nhưng trong nhà còn có con trai lớn mà vợ yêu quý, ngày nào cũng cãi nhau om sòm với ông ta, chỉ hận không thể cho ông ta nghỉ hưu luôn bây giờ, để con trai lớn có một công việc có thể diện.
Điền Hồng Tinh đương nhiên là không muốn, ở đây cũng không hoàn toàn vì con trai nhỏ, dù sao ông ta cũng mới hơn năm mươi tuổi, nói gì cũng phải làm thêm mười năm nữa.
Mình cầm tiền lương của mình làm sao giống với việc ngửa tay xin tiền con trai được?
Nếu như con hai gả cho thằng nhóc nhà họ Lưu kia, quả thực là toàn chỗ tốt.
Cho dù tương lai chỉ cho một công việc tạm thời, cũng là thể diện của con trai lớn rồi.
Điền Hồng Tinh đã nghĩ rõ ràng lợi hại trong đó, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện gì, việc này vẫn phải hỏi con gái một chút. Tuy ông ta trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không đến mức bán con gái cầu vinh.
Nghĩ tới đây, mặc kệ ánh mắt nóng như lửa đốt của em gái, Điền Hồng Tinh hừ lạnh một tiếng:
"Tôi đã nói rồi, việc này không gấp được, nếu thật sự thành cũng không thiếu phần của cô, đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô suy tính cái gì, mau về đi."
Điền Hiểu Yến ngượng ngùng, lại có chút lúng túng, rốt cuộc không dám khiêu chiến uy nghiêm của anh cả nữa, khẽ hừ một tiếng, chuồn ra cửa.
Bà ta vừa bước chân ra khỏi cổng thì đụng phải cháu gái Điền Mật.
Lại nói không biết sao con nhóc này sao lại biết cách dậy thì như vậy. Sáu đứa con nhà anh cả, tính ra nó xinh đẹp nhất.
Lúc còn trẻ anh cả của bà ta cũng được coi là tuấn tú có tiếng, cho dù đến tuổi này rồi vẫn có mấy mụ đàn bà không biết xấu hổ lân la đến gần.
Nhưng cũng không đẹp bằng con nhóc Mật kia, đẹp đến mức khiến người ta chói mắt.
Hí khúc thường nói mi mục như họa, da trắng như tuyết, người như tượng ngọc, có lẽ cũng chính là dung mạo này mà thôi! Đặc biệt là lúc nó cười rộ lên, có thể khiến lòng người ta tan chảy, không hề giống dân quê chút nào.
Nói văn vẻ hơn thì Điền Hiểu Yến không biết, dù sao bà ta đi khắp huyện thành, cũng chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn, nhất là gần nửa tháng nay, chả biết con nhóc chết tiệt kia ăn được tiên đan diệu dược gì, dáng vẻ quê mùa đột nhiên biến mất. Ai không biết còn tưởng đây là tiểu thư nhà ai, chẳng trách Lưu Hướng Đông có điều kiện tốt như vậy mà nhìn một cái là mê liền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.