Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm
Chương 47: Đã Nói Đi Học Mà
Nguyệt Hạ Thư Ngốc
02/01/2022
Hệ thống: "Dĩ nhiên, mỗi một gia đoạn tuổi tác đều có nhân tài ưu tú, hơn nữa chỉ số thông minh cao hơn cô hiện tại không phải số ít, kí chủ cô cứ tăng cường trí nhớ là không đủ, bài văn cần sức tưởng tượng. Thiên tài chân chính đều là phát triển cân bằng mọi mặt." .
Giang Miên Miên hạ giọng: "Ta chỉ là một tiên tài giả, so sánh với thiên tài chân chính căn bản không công bằng."
Rõ ràng cô đã cố gắng như vậy rồi, hơn nữa còn có công nghệ cao che mắt.
Thấy vẻ mặt cô tràn đầy tang thương, hệ thống lại mau chóng bơm hơi: "Nhưng mà có bổn hệ thống ở đây, kí chủ không bao lâu sẽ trở thành một thiên tài chân chính!"
Giang Miên Miên đem 9 điểm trí lực có được thêm vào chỉ số tư duy, lớp hai lấy được 10 điểm trí lực trừ thêm năng lực quan sát 2 điểm ra, còn lại đều cho trí nhớ.
Trí nhớ (200): 147
Năng lực quan sát (200): 104
Lực chú ý (200): 100
Suy nghĩ (200): 109
Sức tưởng tượng (200): 102
Chỉ số trí lực bình quân: 112. 4 ( trí lực thông thường 110-120)
Thấy mình bây giờ đã thuộc về trí lực khá cao rồi, trong lòng Giang Miên Miên vì bị nhục mới dễ chịu hơn không ít.
*
Một tuần lễ sau, ngày tựu trường báo danh, Giang Trường Hải cõng con gái, cầm một đồng tiền học phí ra cửa.
Người thấy được liền hỏi: "Giang lão đại, thật đúng là mang con gái nhà cậu đi học à!"
"Đưa con gái tôi thi đi, không có nghe Ái Bảo người ta nói sao? Con gái nhà tôi chính là thiên tài đó!" Giang Trường Hải cười tươi rói, mặc dù cõng Giang Miên Miên, bước chân cũng vô cùng nhanh nhẹn, còn Chí Văn Chí Võ đi theo bên người.
Có người hâm mộ nói: "Đến lúc đó Tam Nha nhà cậu ăn lương thực hàng hóa, cũng đừng quên bà con chúng tôi nha!"
Cũng có người không ưa nói: "Cũng chưa chắc đâu, chỉ có một số đứa con nít trong thành phố mới thi đậu cấp ba thôi."
Một trận bàn luận sôi nổi.
Giang Miên Miên vùi mặt vào trong lưng cha mình, ở trên tấm lưng vừa kiên cố lại có thể tin tưởng cà một cái, nhỏ giọng thúc giục: "Cha, đi nhanh đi."
Thức dậy sớm, gió thổi hiu hiu, trên đường đất cũng không người.
Hai đứa con trai từ dưới đất lượm cây gậy gỗ, quơ múa trong không khí, hì hì ha ha.
Chí Võ đeo bọc sách màu vàng đất, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Trường Hải, "Bác cả, Tam Nha thật sự có thể thi đậu sao? Đề lần nào cũng khó, cháu từng ăn trứng vịt nữa đó!"
"Nhất định có thể thi đậu, Ái Bảo đã nói rồi, Miên Miên rất thông minh!" Giang Trường Hải tràn đầy lòng tin.
Đi một hồi, Chí Văn nhìn thấy một đám vịt lội trong sông, ánh mắt cũng sáng choang, chọt chọt Chí Võ, "Chúng ta đếm vịt đi!"
Chí Võ do dự nhìn Giang Trường Hải một cái, mặc dù chỉ do dự ba bốn giây, "Đi đi! Bác cả, bác đưa Tam Nha đi thi trước đi, chúng cháu đi sau!"
Thấy bác cả không ngăn cản, hai người trong nháy mắt chạy không thấy tăm hơi.
Giang Miên Miên: ... Đã nói đi học mà!
Giang Trường Hải người cao chân dài, chỉ dùng chừng bốn mươi phút đã đến trường tiểu học công xã.
Trước cửa trường học buộc một con chó già màu vàng, vừa nhìn thấy Giang Trường Hải liền sủa điên cuồng không ngừng.
Ông Trịnh giữ cửa cười ha ha: "Mắt chó biết người quen, Giang lão đại cậu tới trường học làm gì, không được phép gây chuyện."
Giang Trường Hải cũng không tức giận, để Giang Miên Miên xuống, đắc ý cực kỳ: "Mang con gái tôi tới báo danh."
"Chào bác." Giang Miên Miên miệng ngọt lễ phép kêu người, một đôi tròng mắt trắng đen rõ ràng thanh minh thấu triệt, nhìn liền linh khí mười phần.
Ông Trịnh đáp một tiếng, sau đó giơ ngón tay chỉ: "Vậy cậu đến phòng làm việc tìm giáo viên đi, chính là nhà nhỏ nhất đó."
Cái gọi là tiểu học công xã thật ra thì chính là mấy gian phòng trệt và một khối đất lớn tạo thành.
Giang Miên Miên hạ giọng: "Ta chỉ là một tiên tài giả, so sánh với thiên tài chân chính căn bản không công bằng."
Rõ ràng cô đã cố gắng như vậy rồi, hơn nữa còn có công nghệ cao che mắt.
Thấy vẻ mặt cô tràn đầy tang thương, hệ thống lại mau chóng bơm hơi: "Nhưng mà có bổn hệ thống ở đây, kí chủ không bao lâu sẽ trở thành một thiên tài chân chính!"
Giang Miên Miên đem 9 điểm trí lực có được thêm vào chỉ số tư duy, lớp hai lấy được 10 điểm trí lực trừ thêm năng lực quan sát 2 điểm ra, còn lại đều cho trí nhớ.
Trí nhớ (200): 147
Năng lực quan sát (200): 104
Lực chú ý (200): 100
Suy nghĩ (200): 109
Sức tưởng tượng (200): 102
Chỉ số trí lực bình quân: 112. 4 ( trí lực thông thường 110-120)
Thấy mình bây giờ đã thuộc về trí lực khá cao rồi, trong lòng Giang Miên Miên vì bị nhục mới dễ chịu hơn không ít.
*
Một tuần lễ sau, ngày tựu trường báo danh, Giang Trường Hải cõng con gái, cầm một đồng tiền học phí ra cửa.
Người thấy được liền hỏi: "Giang lão đại, thật đúng là mang con gái nhà cậu đi học à!"
"Đưa con gái tôi thi đi, không có nghe Ái Bảo người ta nói sao? Con gái nhà tôi chính là thiên tài đó!" Giang Trường Hải cười tươi rói, mặc dù cõng Giang Miên Miên, bước chân cũng vô cùng nhanh nhẹn, còn Chí Văn Chí Võ đi theo bên người.
Có người hâm mộ nói: "Đến lúc đó Tam Nha nhà cậu ăn lương thực hàng hóa, cũng đừng quên bà con chúng tôi nha!"
Cũng có người không ưa nói: "Cũng chưa chắc đâu, chỉ có một số đứa con nít trong thành phố mới thi đậu cấp ba thôi."
Một trận bàn luận sôi nổi.
Giang Miên Miên vùi mặt vào trong lưng cha mình, ở trên tấm lưng vừa kiên cố lại có thể tin tưởng cà một cái, nhỏ giọng thúc giục: "Cha, đi nhanh đi."
Thức dậy sớm, gió thổi hiu hiu, trên đường đất cũng không người.
Hai đứa con trai từ dưới đất lượm cây gậy gỗ, quơ múa trong không khí, hì hì ha ha.
Chí Võ đeo bọc sách màu vàng đất, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Trường Hải, "Bác cả, Tam Nha thật sự có thể thi đậu sao? Đề lần nào cũng khó, cháu từng ăn trứng vịt nữa đó!"
"Nhất định có thể thi đậu, Ái Bảo đã nói rồi, Miên Miên rất thông minh!" Giang Trường Hải tràn đầy lòng tin.
Đi một hồi, Chí Văn nhìn thấy một đám vịt lội trong sông, ánh mắt cũng sáng choang, chọt chọt Chí Võ, "Chúng ta đếm vịt đi!"
Chí Võ do dự nhìn Giang Trường Hải một cái, mặc dù chỉ do dự ba bốn giây, "Đi đi! Bác cả, bác đưa Tam Nha đi thi trước đi, chúng cháu đi sau!"
Thấy bác cả không ngăn cản, hai người trong nháy mắt chạy không thấy tăm hơi.
Giang Miên Miên: ... Đã nói đi học mà!
Giang Trường Hải người cao chân dài, chỉ dùng chừng bốn mươi phút đã đến trường tiểu học công xã.
Trước cửa trường học buộc một con chó già màu vàng, vừa nhìn thấy Giang Trường Hải liền sủa điên cuồng không ngừng.
Ông Trịnh giữ cửa cười ha ha: "Mắt chó biết người quen, Giang lão đại cậu tới trường học làm gì, không được phép gây chuyện."
Giang Trường Hải cũng không tức giận, để Giang Miên Miên xuống, đắc ý cực kỳ: "Mang con gái tôi tới báo danh."
"Chào bác." Giang Miên Miên miệng ngọt lễ phép kêu người, một đôi tròng mắt trắng đen rõ ràng thanh minh thấu triệt, nhìn liền linh khí mười phần.
Ông Trịnh đáp một tiếng, sau đó giơ ngón tay chỉ: "Vậy cậu đến phòng làm việc tìm giáo viên đi, chính là nhà nhỏ nhất đó."
Cái gọi là tiểu học công xã thật ra thì chính là mấy gian phòng trệt và một khối đất lớn tạo thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.