Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Chương 22: Kết Thúc Kỳ Nghỉ (2)
Thủy Ba 1984
20/09/2024
Editor: Hye Jin
____________
“Tiểu Vu đến rồi, sức khỏe sao rồi? Con đâu, đưa đến nhà trẻ rồi à?”
“Tổ trưởng, cảm ơn đã quan tâm, em làm công việc trong phận sự của mình thì không vấn đề gì, nhưng để hồi phục như trước đây chắc phải mất một năm rưỡi nữa. Sau này, em còn phải nhờ tổ trưởng giúp đỡ nhiều. Con em không gửi nhà trẻ, em mang theo đến văn phòng rồi, định đợi tổ trưởng đến thì báo cáo, không ngờ tổ trưởng đến đây rồi. Bác sĩ bảo con em sinh non, cơ thể yếu, cần chăm sóc kỹ chút, nên em không gửi nhà trẻ, sợ làm phiền người khác, tự chăm trước, khỏe rồi sẽ gửi sau. Thời gian này, mong chị Vương thông cảm, thỉnh thoảng bọn trẻ sẽ khóc vài tiếng.”
Vu Nhân nói một đoạn dài, khiến Triệu Kiến Quốc và chị Vương kinh ngạc, đây có phải là Vu Nhân – người trước đây không thích nói, chỉ chăm chỉ làm việc không?
Lời nói có lý lẽ rõ ràng, nói những điều cần nói, không nói một lời không cần thiết, còn ngầm đưa ra lời phản đối, sau này sẽ không làm việc ngoài phận sự của mình nữa.
Triệu Kiến Quốc biết, trước đây chị Vương thường nhờ Tiểu Vu làm giúp việc, chỉ là cô ấy không nói gì, anh cũng không muốn can thiệp. Sau này, chị Vương muốn lười khó đấy, cũng đúng, phải trị bệnh lười của chị ấy thôi.
Còn chị Vương, cũng chẳng thể nói gì được. Nói gì đây, trước đây người ta giúp làm, mình mới nhẹ nhàng hơn, giờ người ta không làm nữa, còn có lý do đầy đủ, chị có thể nói gì, mình đâu có lý. Con thì càng không thể nói được, trước đây bản thân cô cũng mang con đến văn phòng một thời gian, Tiểu Vu còn giúp chăm sóc, thở dài!
Triệu Kiến Quốc và chị Vương đều đồng ý không vấn đề gì, bảo Vu Nhân có việc gì thì cứ nói.
Ngày đầu đi làm sau khi sinh, Vu Nhân đã giải quyết mọi việc đâu vào đấy, nói rõ ràng những điều cần nói, sau này mọi người sẽ nhận ra cô đã thay đổi.
Buổi sáng không có việc gì, Vu Nhân sắp xếp lại công việc trong thời gian nghỉ để nắm tình hình.
Trong thời gian đó, cô còn đưa con về nhà cho bú, thay tã, tiện thể giặt luôn tã. May mà nhà gần, rất tiện lợi, Vu Nhân thật sự không thể chịu được việc cho con bú ở bên ngoài.
“Tiểu Vu, đến giờ nghỉ trưa rồi, về nhà thôi.”
“Vâng, chị Vương, em cũng về đây, chiều gặp lại.”
Cầm bình nước, đẩy xe đẩy, về nhà nấu cơm.
Vu Nhân rất thích công việc hiện tại, không có quá nhiều việc, cũng không cạnh tranh khốc liệt, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, không cần mưu tính, nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Bé cưng, chúng ta về nhà rồi. Nhìn xem, hoa bên đường nở đẹp chưa kìa, chờ các con lớn thêm chút nữa, mẹ sẽ bện giỏ hoa cho các con...”
Suốt đường đi, Vu Nhân cứ luyên thuyên, không biết hai đứa nhỏ có hiểu không, mà chắc chắn là không hiểu rồi, còn nhỏ quá, ít nhất phải sau một trăm ngày, mới có thể phản ứng với môi trường bên ngoài, Vu Nhân cũng không rõ, cô trước đây là gái độc thân, không có kinh nghiệm.
“Về rồi à, cơm anh nấu xong rồi, rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
“Sao hôm nay anh về sớm thế, em nhớ trước đây buổi trưa anh không về mà?”
“Chẳng phải lo em không xoay sở nổi với hai đứa nhỏ sao, sau này buổi trưa anh sẽ về. Sáng nay chỉ có một tiết, anh về sớm một chút, còn buổi tối thì không được.”
Được, đáng khen, biết ý thức việc mình đã kết hôn và có con rồi. Trước đây, cảm giác như hai người vẫn còn đứng ngoài hôn nhân, chưa thật sự bước chân vào.
Bữa trưa ăn đơn giản, rau trong vườn cũng gần hết rồi, rau dại Lư Thư Duệ không nhận ra mấy loại, không dám thử, sợ trúng độc.
“Hu hu...”
Đến rồi, là tiểu tiện hay đại tiện đây.
Có tiến bộ, tiếng khóc từ nhỏ như mèo con giờ đã to hơn, đã thành mèo lớn rồi, có thể nghe rõ ràng. Đã có thể khóc òa lên, thì chứng tỏ cơ thể hồi phục khá rồi.
Hai người phân công làm việc, một người dọn dẹp bàn ăn, một người chăm sóc con. Đúng với câu “nam nữ phối hợp, làm việc không mệt”, chỉ trong chốc lát đã xong xuôi.
Trong sân, hai chiếc tã của bọn nhỏ phấp phới bay trong gió, hai người nhìn nhau mỉm cười.
____________
“Tiểu Vu đến rồi, sức khỏe sao rồi? Con đâu, đưa đến nhà trẻ rồi à?”
“Tổ trưởng, cảm ơn đã quan tâm, em làm công việc trong phận sự của mình thì không vấn đề gì, nhưng để hồi phục như trước đây chắc phải mất một năm rưỡi nữa. Sau này, em còn phải nhờ tổ trưởng giúp đỡ nhiều. Con em không gửi nhà trẻ, em mang theo đến văn phòng rồi, định đợi tổ trưởng đến thì báo cáo, không ngờ tổ trưởng đến đây rồi. Bác sĩ bảo con em sinh non, cơ thể yếu, cần chăm sóc kỹ chút, nên em không gửi nhà trẻ, sợ làm phiền người khác, tự chăm trước, khỏe rồi sẽ gửi sau. Thời gian này, mong chị Vương thông cảm, thỉnh thoảng bọn trẻ sẽ khóc vài tiếng.”
Vu Nhân nói một đoạn dài, khiến Triệu Kiến Quốc và chị Vương kinh ngạc, đây có phải là Vu Nhân – người trước đây không thích nói, chỉ chăm chỉ làm việc không?
Lời nói có lý lẽ rõ ràng, nói những điều cần nói, không nói một lời không cần thiết, còn ngầm đưa ra lời phản đối, sau này sẽ không làm việc ngoài phận sự của mình nữa.
Triệu Kiến Quốc biết, trước đây chị Vương thường nhờ Tiểu Vu làm giúp việc, chỉ là cô ấy không nói gì, anh cũng không muốn can thiệp. Sau này, chị Vương muốn lười khó đấy, cũng đúng, phải trị bệnh lười của chị ấy thôi.
Còn chị Vương, cũng chẳng thể nói gì được. Nói gì đây, trước đây người ta giúp làm, mình mới nhẹ nhàng hơn, giờ người ta không làm nữa, còn có lý do đầy đủ, chị có thể nói gì, mình đâu có lý. Con thì càng không thể nói được, trước đây bản thân cô cũng mang con đến văn phòng một thời gian, Tiểu Vu còn giúp chăm sóc, thở dài!
Triệu Kiến Quốc và chị Vương đều đồng ý không vấn đề gì, bảo Vu Nhân có việc gì thì cứ nói.
Ngày đầu đi làm sau khi sinh, Vu Nhân đã giải quyết mọi việc đâu vào đấy, nói rõ ràng những điều cần nói, sau này mọi người sẽ nhận ra cô đã thay đổi.
Buổi sáng không có việc gì, Vu Nhân sắp xếp lại công việc trong thời gian nghỉ để nắm tình hình.
Trong thời gian đó, cô còn đưa con về nhà cho bú, thay tã, tiện thể giặt luôn tã. May mà nhà gần, rất tiện lợi, Vu Nhân thật sự không thể chịu được việc cho con bú ở bên ngoài.
“Tiểu Vu, đến giờ nghỉ trưa rồi, về nhà thôi.”
“Vâng, chị Vương, em cũng về đây, chiều gặp lại.”
Cầm bình nước, đẩy xe đẩy, về nhà nấu cơm.
Vu Nhân rất thích công việc hiện tại, không có quá nhiều việc, cũng không cạnh tranh khốc liệt, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, không cần mưu tính, nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Bé cưng, chúng ta về nhà rồi. Nhìn xem, hoa bên đường nở đẹp chưa kìa, chờ các con lớn thêm chút nữa, mẹ sẽ bện giỏ hoa cho các con...”
Suốt đường đi, Vu Nhân cứ luyên thuyên, không biết hai đứa nhỏ có hiểu không, mà chắc chắn là không hiểu rồi, còn nhỏ quá, ít nhất phải sau một trăm ngày, mới có thể phản ứng với môi trường bên ngoài, Vu Nhân cũng không rõ, cô trước đây là gái độc thân, không có kinh nghiệm.
“Về rồi à, cơm anh nấu xong rồi, rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
“Sao hôm nay anh về sớm thế, em nhớ trước đây buổi trưa anh không về mà?”
“Chẳng phải lo em không xoay sở nổi với hai đứa nhỏ sao, sau này buổi trưa anh sẽ về. Sáng nay chỉ có một tiết, anh về sớm một chút, còn buổi tối thì không được.”
Được, đáng khen, biết ý thức việc mình đã kết hôn và có con rồi. Trước đây, cảm giác như hai người vẫn còn đứng ngoài hôn nhân, chưa thật sự bước chân vào.
Bữa trưa ăn đơn giản, rau trong vườn cũng gần hết rồi, rau dại Lư Thư Duệ không nhận ra mấy loại, không dám thử, sợ trúng độc.
“Hu hu...”
Đến rồi, là tiểu tiện hay đại tiện đây.
Có tiến bộ, tiếng khóc từ nhỏ như mèo con giờ đã to hơn, đã thành mèo lớn rồi, có thể nghe rõ ràng. Đã có thể khóc òa lên, thì chứng tỏ cơ thể hồi phục khá rồi.
Hai người phân công làm việc, một người dọn dẹp bàn ăn, một người chăm sóc con. Đúng với câu “nam nữ phối hợp, làm việc không mệt”, chỉ trong chốc lát đã xong xuôi.
Trong sân, hai chiếc tã của bọn nhỏ phấp phới bay trong gió, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.