Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Chương 38: Không Gian Biến Hóa (2)
Thủy Ba 1984
25/09/2024
Editor: Hye Jin
____________
Đặt cô con gái nhỏ xuống, ôm cậu con trai lên, ăn đi, ăn nhanh nào.
Ăn no xong, hai nhóc thở phì phò ngủ ngon lành, Vu Nhân cũng mệt mỏi, nằm cạnh con và ngủ luôn.
Sáng hôm sau, trời hiếm khi có nắng.
Mùa mưa, một tháng hận không mưa đến hơn hai mươi ngày, khắp nơi đều ẩm ướt, đâu đâu cũng có cảm giác như có một lớp sương mù.
Vu Nhân nấu một nồi canh nấm đơn giản, nấu cơm, món măng chua ngâm từ trước đã có thể ăn.
Một bát cơm, một bát canh, một đĩa măng chua, những nguyên liệu đơn giản, cách nấu nguyên sơ, giữ lại hương vị nguyên bản của thực phẩm, làm Vu Nhân cảm thấy ngon miệng hơn so với các món ăn thời sau này dùng đủ loại gia vị.
Hiện giờ gia vị cũng đơn giản, chỉ có muối, xì dầu, giấm, cay hơn chút thì có ớt. Không như sau này, riêng xì dầu đã chia ra thành xì dầu nhạt, xì dầu đậm, xì dầu kho, xì dầu hải sản... đủ loại hoa mắt, đều mang danh cổ truyền lên men, thật ra, phần lớn là pha chế, mất đi hương vị tự nhiên của thực phẩm.
Giờ xì dầu hầu hết đều là hàng bán rời.
Mua xì dầu phải mang chai, lọ không đến hợp tác xã, trong thùng lớn có nắp đậy, bên trên là cái muôi có cán dài để múc dầu và phễu để rót vào chai.
Nghe nói, xì dầu thời này không có chất phụ gia nên sinh ra những con giòi trắng, Vu Nhân chưa từng thấy, không thể kiểm chứng, nhưng chắc chắn rằng đồ ăn thời này ngon hơn, không có nhiều chất phụ gia, giữ lại được hương vị nguyên bản của thực phẩm.
Không biết là cơm Vu Nhân nấu ngon hay là do hai đứa nhỏ ăn khỏe quá, mỗi bữa cơm đều ăn sạch trơn, chẳng để lại chút gì. Cũng tốt, thời tiết thế này, chẳng đợi đến trưa đã thiu rồi.
Ngẩng đầu nhìn trời, vẫn không một gợn mây, Vu Nhân lập tức mang chăn, chiếu ra phơi trên lan can tầng hai.
Tã, quần áo nhỏ của hai đứa cũng lôi ra hết, để ánh nắng chiếu vào, tia cực tím khử trùng, chứ chúng sắp mốc hết rồi.
Cả nhà bốn người ra khỏi cửa, mỗi người một ngả.
Vu Nhân vẫn đẩy xe, mang theo hai đứa nhỏ đến văn phòng, lại sắp đến cuối tháng, cô và chị Vương lại bận rộn, thời điểm này bận rộn mà vui, sắp nhận lương rồi, còn có cả phiếu các loại.
Vu Nhân và Lư Thư Duệ cải tiến lại chiếc nôi, làm thêm cái mái bằng tre, còn tiếc rẻ tháo ra một chiếc mùng để làm thành màn che.
A Hương còn mang đến mấy quả bóng vải màu sắc sặc sỡ làm thủ công, buộc vào mái tre, hai đứa nhỏ thích nhìn những thứ màu sắc tươi sáng, thỉnh thoảng còn đưa tay với lấy.
Có "bảo bối" ru con này, Vu Nhân không cần phải phân tâm làm việc, chỉ cần thay tã và cho bú đúng lúc, bọn trẻ chẳng quấy phá chút nào.
Vu Nhân và chị Vương bận rộn mấy ngày, tính toán xong hết tiền lương, đầu tháng phát cho từng người coi như xong việc.
Nhận được 40.5 đồng, còn có phiếu xà phòng, phiếu công nghiệp, phiếu đường, phiếu thịt... Đây là thời đại không có tem phiếu thì chẳng làm được gì, một xấp phiếu màu mè sặc sỡ, mỗi loại có mệnh giá khác nhau, dùng màu sắc khác nhau để người mù chữ cũng có thể phân biệt.
Lư Thư Duệ, làm giáo viên trung học, hôm nay cũng nhận lương, không thuộc biên chế cán bộ nên lương không cao bằng Vu Nhân, chỉ 30.5 đồng, kèm theo các loại phiếu tương ứng.
“Đây, đây là lương tháng này và phiếu, em cất kỹ nhé.”
“Anh giữ lại một ít trong túi đi, không cần đưa hết cho em đâu, nhỡ có việc gấp cần tiền, không thể để túi trống trơn như thế được.”
Vu Nhân thật sự không thể hiểu thói quen vơ vét hết tiền của đàn ông của một số chị em phụ nữ, không nói đến việc cần tiền gấp thì phiền phức, không để lại đồng nào chẳng phải tạo cơ hội cho đàn ông giấu tiền riêng sao!
Lư Thư Duệ biết Vu Nhân không phải thử lòng, mà thực sự muốn anh giữ tiền tiêu vặt, anh lấy hai đồng và hai tấm phiếu lương thực.
Vu Nhân cầm hết số tiền và phiếu còn lại, mang vào phòng. Tiền chẵn để trong không gian, còn các phiếu tem thì cất vào hộp bánh quy, dùng cho chi tiêu hàng ngày của gia đình.
____________
Đặt cô con gái nhỏ xuống, ôm cậu con trai lên, ăn đi, ăn nhanh nào.
Ăn no xong, hai nhóc thở phì phò ngủ ngon lành, Vu Nhân cũng mệt mỏi, nằm cạnh con và ngủ luôn.
Sáng hôm sau, trời hiếm khi có nắng.
Mùa mưa, một tháng hận không mưa đến hơn hai mươi ngày, khắp nơi đều ẩm ướt, đâu đâu cũng có cảm giác như có một lớp sương mù.
Vu Nhân nấu một nồi canh nấm đơn giản, nấu cơm, món măng chua ngâm từ trước đã có thể ăn.
Một bát cơm, một bát canh, một đĩa măng chua, những nguyên liệu đơn giản, cách nấu nguyên sơ, giữ lại hương vị nguyên bản của thực phẩm, làm Vu Nhân cảm thấy ngon miệng hơn so với các món ăn thời sau này dùng đủ loại gia vị.
Hiện giờ gia vị cũng đơn giản, chỉ có muối, xì dầu, giấm, cay hơn chút thì có ớt. Không như sau này, riêng xì dầu đã chia ra thành xì dầu nhạt, xì dầu đậm, xì dầu kho, xì dầu hải sản... đủ loại hoa mắt, đều mang danh cổ truyền lên men, thật ra, phần lớn là pha chế, mất đi hương vị tự nhiên của thực phẩm.
Giờ xì dầu hầu hết đều là hàng bán rời.
Mua xì dầu phải mang chai, lọ không đến hợp tác xã, trong thùng lớn có nắp đậy, bên trên là cái muôi có cán dài để múc dầu và phễu để rót vào chai.
Nghe nói, xì dầu thời này không có chất phụ gia nên sinh ra những con giòi trắng, Vu Nhân chưa từng thấy, không thể kiểm chứng, nhưng chắc chắn rằng đồ ăn thời này ngon hơn, không có nhiều chất phụ gia, giữ lại được hương vị nguyên bản của thực phẩm.
Không biết là cơm Vu Nhân nấu ngon hay là do hai đứa nhỏ ăn khỏe quá, mỗi bữa cơm đều ăn sạch trơn, chẳng để lại chút gì. Cũng tốt, thời tiết thế này, chẳng đợi đến trưa đã thiu rồi.
Ngẩng đầu nhìn trời, vẫn không một gợn mây, Vu Nhân lập tức mang chăn, chiếu ra phơi trên lan can tầng hai.
Tã, quần áo nhỏ của hai đứa cũng lôi ra hết, để ánh nắng chiếu vào, tia cực tím khử trùng, chứ chúng sắp mốc hết rồi.
Cả nhà bốn người ra khỏi cửa, mỗi người một ngả.
Vu Nhân vẫn đẩy xe, mang theo hai đứa nhỏ đến văn phòng, lại sắp đến cuối tháng, cô và chị Vương lại bận rộn, thời điểm này bận rộn mà vui, sắp nhận lương rồi, còn có cả phiếu các loại.
Vu Nhân và Lư Thư Duệ cải tiến lại chiếc nôi, làm thêm cái mái bằng tre, còn tiếc rẻ tháo ra một chiếc mùng để làm thành màn che.
A Hương còn mang đến mấy quả bóng vải màu sắc sặc sỡ làm thủ công, buộc vào mái tre, hai đứa nhỏ thích nhìn những thứ màu sắc tươi sáng, thỉnh thoảng còn đưa tay với lấy.
Có "bảo bối" ru con này, Vu Nhân không cần phải phân tâm làm việc, chỉ cần thay tã và cho bú đúng lúc, bọn trẻ chẳng quấy phá chút nào.
Vu Nhân và chị Vương bận rộn mấy ngày, tính toán xong hết tiền lương, đầu tháng phát cho từng người coi như xong việc.
Nhận được 40.5 đồng, còn có phiếu xà phòng, phiếu công nghiệp, phiếu đường, phiếu thịt... Đây là thời đại không có tem phiếu thì chẳng làm được gì, một xấp phiếu màu mè sặc sỡ, mỗi loại có mệnh giá khác nhau, dùng màu sắc khác nhau để người mù chữ cũng có thể phân biệt.
Lư Thư Duệ, làm giáo viên trung học, hôm nay cũng nhận lương, không thuộc biên chế cán bộ nên lương không cao bằng Vu Nhân, chỉ 30.5 đồng, kèm theo các loại phiếu tương ứng.
“Đây, đây là lương tháng này và phiếu, em cất kỹ nhé.”
“Anh giữ lại một ít trong túi đi, không cần đưa hết cho em đâu, nhỡ có việc gấp cần tiền, không thể để túi trống trơn như thế được.”
Vu Nhân thật sự không thể hiểu thói quen vơ vét hết tiền của đàn ông của một số chị em phụ nữ, không nói đến việc cần tiền gấp thì phiền phức, không để lại đồng nào chẳng phải tạo cơ hội cho đàn ông giấu tiền riêng sao!
Lư Thư Duệ biết Vu Nhân không phải thử lòng, mà thực sự muốn anh giữ tiền tiêu vặt, anh lấy hai đồng và hai tấm phiếu lương thực.
Vu Nhân cầm hết số tiền và phiếu còn lại, mang vào phòng. Tiền chẵn để trong không gian, còn các phiếu tem thì cất vào hộp bánh quy, dùng cho chi tiêu hàng ngày của gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.