Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Chương 16: Thắp Nến Trò Chuyện Suốt Đêm (2)
Thủy Ba 1984
17/09/2024
Editor: Hye Jin
____________
Sau bữa tối, hai đứa trẻ đã ngủ say, Vu Nhân gọi Lư Thư Duệ đến.
“Chúng ta thẳng thắn nói chuyện với nhau đi.”
“Nói chuyện gì?”
“Nói về con cái, nói về cuộc sống sau này, nói về tương lai phát triển thế nào, nói về mối quan hệ của chúng ta.”
Dù là một loạt sự cố đã khiến hai người bị buộc vào nhau, cuộc sống về sau còn dài, không thể cứ mơ hồ trôi qua như vậy.
“Em nói đi.”
“Trước tiên, làm rõ một điều, anh có định cùng em nuôi con không, không có dị nghị gì đúng không?”
“Đúng, cùng nuôi.”
“Thứ hai, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, nên cần phải chân thành với nhau hơn, đúng không?”
“Đúng.”
“Cuối cùng, trước khi ly hôn, anh cần phải gánh vác gia đình, các mối quan hệ xã giao, bạn bè họ hàng đều phải giải quyết rõ ràng, đúng không?”
“Ly hôn gì cơ?”
Từ khi đứa trẻ chào đời, Lư Thư Duệ không còn nghĩ đến chuyện quay về thành phố nữa.
“Em đã nói rồi, nếu có cơ hội anh có thể quay về thành phố, em sẽ ly hôn với anh, tuyệt đối không kéo chân anh. Lời này vẫn còn hiệu lực. Trước khi xảy ra chuyện đó, em mong anh cố gắng làm một người cha tốt, một người chồng tốt, tạo cho con cái một môi trường trưởng thành lành mạnh.”
Vu Nhân đã suy nghĩ kỹ, hiện tại, còn khoảng hai ba năm nữa mới có thể xin trở về thành phố. Là năm 72 hay 73, cô không nhớ rõ. Còn tận bảy năm nữa mới đến kỳ thi đại học, dù lúc đó, Lư Thư Duệ vẫn chọn quay về thành phố, cô cũng sẽ buông tay. Khi đó, con cái đã hiểu chuyện, cô tự tin có thể nuôi dạy chúng một mình.
“Anh muốn trở về thành phố, nhưng chưa bao giờ có ý định bỏ rơi em và con.”
Lư Thư Duệ khẳng định, anh không thể bỏ vợ con mà rời đi một mình. Dù việc kết hôn không phải là ý muốn của anh, song cũng không phải lỗi của Vu Nhân. Không thể để cô phải gánh chịu toàn bộ hậu quả.
“Đó là chuyện sau này, bây giờ hãy nói về hiện tại.”
Vu Nhân không tin vào bất cứ lời hứa nào, cô đã thất vọng quá nhiều lần rồi.
“Ba sẽ sớm trở về, ba sẽ đưa con đi công viên, mẹ sẽ đón con về sống cùng…” Không một lời nào được thực hiện.
Sau khi trở về từ bệnh viện, Vu Nhân đã thay đổi, không còn là người im lặng, không nói năng, luôn cúi đầu, mà thành một người nói có sách mách có chứng, nói năng rất dứt khoát, khiến người khác không thể bỏ qua cô. Cô cũng phản ứng nhanh nhạy hơn.
Vu Nhân vẫn không biết mình đang bị nghi ngờ, cô tiếp tục nói chuyện một cách mạch lạc.
“Trước tiên, nói về tình hình gia đình anh, và các mối quan hệ sau khi chúng ta kết hôn và có con. Dù có thể không gặp mặt, các lễ nghĩa cần phải chu đáo.”
Cảm giác kỳ lạ này lại xuất hiện, đây có phải là Vu Nhân trước kia không?
“Gia đình anh ngoài ba mẹ còn có một anh trai, hai chị gái và một em trai. Trừ em trai anh ra, tất cả đều đã kết hôn và có con. Khi chúng ta kết hôn, mẹ anh cho năm trăm đồng và một phiếu xe đạp. Anh trai anh cho năm mươi đồng, chị cả cho hai mươi, chị hai cho một trăm, còn gửi thêm một vài thứ. Sau khi em sinh con, anh mới viết thư về báo cho gia đình.”
“Thế bình sữa của con là ai gửi đến?”
“Là chị hai gửi qua, còn có những thứ khác mà con dùng đều là chị hai gửi.”
Vu Nhân suy nghĩ một lúc, ba mẹ anh đã làm tròn trách nhiệm, cho tiền cưới, anh trai giữ phép lịch sự, tặng quà cưới. Chị cả thì khá thú vị, còn chị hai là người có mối quan hệ tốt nhất, thật sự quan tâm đến anh ấy, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên cũng quý mến con của anh ấy.
Cô đoán rằng mẹ chồng có lẽ không thích cô con dâu này, vì thế mà không thích cả cháu nội. Nếu không, bằng cái việc cô hai gửi bao nhiêu đồ đến cho cháu, bà nội chẳng lẽ không suy nghĩ đến. Cô đã có sẵn một cuốn sổ trong lòng để tính toán cách duy trì các mối quan hệ này sau này.
____________
Sau bữa tối, hai đứa trẻ đã ngủ say, Vu Nhân gọi Lư Thư Duệ đến.
“Chúng ta thẳng thắn nói chuyện với nhau đi.”
“Nói chuyện gì?”
“Nói về con cái, nói về cuộc sống sau này, nói về tương lai phát triển thế nào, nói về mối quan hệ của chúng ta.”
Dù là một loạt sự cố đã khiến hai người bị buộc vào nhau, cuộc sống về sau còn dài, không thể cứ mơ hồ trôi qua như vậy.
“Em nói đi.”
“Trước tiên, làm rõ một điều, anh có định cùng em nuôi con không, không có dị nghị gì đúng không?”
“Đúng, cùng nuôi.”
“Thứ hai, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, nên cần phải chân thành với nhau hơn, đúng không?”
“Đúng.”
“Cuối cùng, trước khi ly hôn, anh cần phải gánh vác gia đình, các mối quan hệ xã giao, bạn bè họ hàng đều phải giải quyết rõ ràng, đúng không?”
“Ly hôn gì cơ?”
Từ khi đứa trẻ chào đời, Lư Thư Duệ không còn nghĩ đến chuyện quay về thành phố nữa.
“Em đã nói rồi, nếu có cơ hội anh có thể quay về thành phố, em sẽ ly hôn với anh, tuyệt đối không kéo chân anh. Lời này vẫn còn hiệu lực. Trước khi xảy ra chuyện đó, em mong anh cố gắng làm một người cha tốt, một người chồng tốt, tạo cho con cái một môi trường trưởng thành lành mạnh.”
Vu Nhân đã suy nghĩ kỹ, hiện tại, còn khoảng hai ba năm nữa mới có thể xin trở về thành phố. Là năm 72 hay 73, cô không nhớ rõ. Còn tận bảy năm nữa mới đến kỳ thi đại học, dù lúc đó, Lư Thư Duệ vẫn chọn quay về thành phố, cô cũng sẽ buông tay. Khi đó, con cái đã hiểu chuyện, cô tự tin có thể nuôi dạy chúng một mình.
“Anh muốn trở về thành phố, nhưng chưa bao giờ có ý định bỏ rơi em và con.”
Lư Thư Duệ khẳng định, anh không thể bỏ vợ con mà rời đi một mình. Dù việc kết hôn không phải là ý muốn của anh, song cũng không phải lỗi của Vu Nhân. Không thể để cô phải gánh chịu toàn bộ hậu quả.
“Đó là chuyện sau này, bây giờ hãy nói về hiện tại.”
Vu Nhân không tin vào bất cứ lời hứa nào, cô đã thất vọng quá nhiều lần rồi.
“Ba sẽ sớm trở về, ba sẽ đưa con đi công viên, mẹ sẽ đón con về sống cùng…” Không một lời nào được thực hiện.
Sau khi trở về từ bệnh viện, Vu Nhân đã thay đổi, không còn là người im lặng, không nói năng, luôn cúi đầu, mà thành một người nói có sách mách có chứng, nói năng rất dứt khoát, khiến người khác không thể bỏ qua cô. Cô cũng phản ứng nhanh nhạy hơn.
Vu Nhân vẫn không biết mình đang bị nghi ngờ, cô tiếp tục nói chuyện một cách mạch lạc.
“Trước tiên, nói về tình hình gia đình anh, và các mối quan hệ sau khi chúng ta kết hôn và có con. Dù có thể không gặp mặt, các lễ nghĩa cần phải chu đáo.”
Cảm giác kỳ lạ này lại xuất hiện, đây có phải là Vu Nhân trước kia không?
“Gia đình anh ngoài ba mẹ còn có một anh trai, hai chị gái và một em trai. Trừ em trai anh ra, tất cả đều đã kết hôn và có con. Khi chúng ta kết hôn, mẹ anh cho năm trăm đồng và một phiếu xe đạp. Anh trai anh cho năm mươi đồng, chị cả cho hai mươi, chị hai cho một trăm, còn gửi thêm một vài thứ. Sau khi em sinh con, anh mới viết thư về báo cho gia đình.”
“Thế bình sữa của con là ai gửi đến?”
“Là chị hai gửi qua, còn có những thứ khác mà con dùng đều là chị hai gửi.”
Vu Nhân suy nghĩ một lúc, ba mẹ anh đã làm tròn trách nhiệm, cho tiền cưới, anh trai giữ phép lịch sự, tặng quà cưới. Chị cả thì khá thú vị, còn chị hai là người có mối quan hệ tốt nhất, thật sự quan tâm đến anh ấy, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên cũng quý mến con của anh ấy.
Cô đoán rằng mẹ chồng có lẽ không thích cô con dâu này, vì thế mà không thích cả cháu nội. Nếu không, bằng cái việc cô hai gửi bao nhiêu đồ đến cho cháu, bà nội chẳng lẽ không suy nghĩ đến. Cô đã có sẵn một cuốn sổ trong lòng để tính toán cách duy trì các mối quan hệ này sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.