Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Chương 40: Thu Thập Hạt Giống Lương Thực (2)
Thủy Ba 1984
27/09/2024
Editor: Hye Jin
____________
Sáng hôm sau, Vu Nhân vẫn đẩy hai đứa nhỏ đi làm.
Bây giờ, hai đứa nhỏ đã quen với việc này, đến giờ là biết sẽ được ra ngoài, kể cả khi ngày nghỉ của mẹ, đến giờ chúng sẽ kêu gào đòi ra ngoài.
"Chị Vương, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng, Tiểu Vu!"
Chị Vương tuy có hay tranh thủ chút lợi lộc nhỏ, song trong lòng rõ ràng. Từ sau khi Vu Nhân nghỉ phép về, tỏ ra không dễ bắt nạt, chị Vương biết điều hơn, không còn lười biếng để Vu Nhân làm việc hộ nữa.
Hai người bận rộn một lúc, buổi sáng cơ bản không có việc gì nhiều.
"Chị Vương, em nhớ là nhà chị có cây ăn quả phát triển không tồi, nhà chị còn cây giống không?
"Sao, em định trồng à?"
"Đúng rồi, chị cũng biết đấy, trong vườn nhà em chẳng có gì cả, không thể cứ sống thế này mãi, em muốn trồng vài cây ăn quả, trồng ít rau, nuôi gà để cải thiện cuộc sống."
"Em nói đúng, sống phải tính toán cẩn thận, không thì chẳng tiết kiệm được cái gì."
Người ở độ tuổi của chị Vương đều thích kiểu sống biết tính toán.
Vu Nhân có chuyện muốn nhờ, tất nhiên phải nói chuyện theo sở thích của đối phương.
"Sống phải học theo chị Vương, em phải học hỏi từ chị nhiều hơn. Nếu nhà chị có dư cây giống, loại lớn thì càng tốt, em sẽ đổi lấy một ít, loại nhỏ cũng được."
Trước tiên nói rõ là không phải xin không. Lúc này thứ gì cũng khan hiếm, người ta sẽ không cho không ai cái gì cả.
"Em thật sự muốn đổi à? Nhà chị trong vườn có vài cây năm sau là có thể ra quả, năm nay đã ra vài bông hoa, chưa kết trái được.
"Ồ, vậy thì tốt quá, năm sau là có thể ăn quả rồi. Chị Vương, chị về xem có bao nhiêu cây lớn, bao nhiêu cây nhỏ, em lấy hết. Chị muốn đổi lấy gì, hay là..."
Lúc này không cho phép buôn bán cá nhân, mọi thứ đều phải trao đổi. Buôn bán chợ đen cũng có, rủi ro không nhỏ, Vu Nhân không định dính vào.
"Lấy hết sao? Em có dùng hết được không? Vườn nhà chị, cây lớn có mấy cây, cây nhỏ thì không đếm xuể, em trồng chỗ nào cho đủ?"
"Chị Vương à, em chưa có kinh nghiệm chăm sóc cây ăn quả, sợ không trồng được, nên lấy thêm vài cây để dự phòng. Quả nhà chị ngon, qua lần này chắc không còn cơ hội đâu."
Chị Vương cũng hiểu, nơi này khí hậu ẩm ướt mưa nhiều, nhiều cây cối trồng không sống nổi, thường bị thối rễ.
"Được rồi, sáng mai chị sẽ đào cho em mang về trồng ngay, chắc sẽ sống được."
"Vậy em cảm ơn chị Vương, chị muốn đổi lấy gì ạ?"
"À, là cái lần trước ấy, cái vải hoa mà em dùng may đồ cho bọn nhỏ ấy, còn không? Chị muốn may cho con gái chị cái váy nhỏ."
Chị Vương tuy có chút tật xấu, được cái không trọng nam khinh nữ, nhà có hai trai hai gái đều được đối xử công bằng, không phải kiểu dành hết thứ tốt cho con trai, con gái thì không được gì.
"Chị Vương, nói trước là, vải của em là vải lỗi, không phải vải tốt mua ở cung tiêu xã đâu nhé."
"Em nói gì vậy, chị Vương tuy có cái tính thích tính toán cơ mà chị rõ ràng mà. Vài cái cây ăn quả có giá trị bao nhiêu chứ? Nếu không phải mấy cây sắp ra quả, chị nào dám mở miệng đổi lấy vải, chẳng phải là mặt dày rồi sao? Vải lỗi thì chị vẫn là người được lợi."
"Không phải vậy đâu, quả nhà chị ngon, ai mà không biết, nhiều người còn để ý nữa đấy."
Hai người tâng bốc nhau một lúc, rồi đến giờ nghỉ trưa, ai về nhà nấy.
Rau trong không gian đã thu hoạch được rồi, nào là cà chua, dưa chuột, đậu đũa, khoai tây, cà tím... Đây đều là những loại rau thường thấy ở miền Bắc, ở tỉnh Vân Nam thì không phổ biến. Không chỉ có rau miền Bắc, mà các loại rau khác trồng ở đây cũng không nhiều, khó chăm sóc, chưa kịp chín đã thối rễ mà chết.
Còn những thứ Vu Nhân trồng trong vườn nhà, tuy không xanh tốt như trong không gian, cũng đã sống sót, có cây còn ra hoa, chỉ là hoa không nhiều như trong không gian. Điều này nhờ vào việc Vu Nhân thỉnh thoảng tưới nước linh tuyền, nếu không, chắc cây cũng thối hết rồi.
Buổi trưa, Vu Nhân nấu cơm trắng, xào một đĩa rau muống, thêm một đĩa nấm xào tỏi, đều là món thanh đạm, hợp khẩu vị của Lư Thư Duệ.
Ăn xong, Lư Thư Duệ dọn dẹp bát đĩa, rồi ra vườn nhổ cỏ, sau đó vội vàng trở lại trường, buổi chiều còn có cuộc họp.
Đúng lúc đó, Vu Nhân cũng đẩy xe chở hai đứa nhỏ ra ngoài sớm, để đến cơ quan quản lý lương thực tìm chị Văn Anh.
____________
Sáng hôm sau, Vu Nhân vẫn đẩy hai đứa nhỏ đi làm.
Bây giờ, hai đứa nhỏ đã quen với việc này, đến giờ là biết sẽ được ra ngoài, kể cả khi ngày nghỉ của mẹ, đến giờ chúng sẽ kêu gào đòi ra ngoài.
"Chị Vương, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng, Tiểu Vu!"
Chị Vương tuy có hay tranh thủ chút lợi lộc nhỏ, song trong lòng rõ ràng. Từ sau khi Vu Nhân nghỉ phép về, tỏ ra không dễ bắt nạt, chị Vương biết điều hơn, không còn lười biếng để Vu Nhân làm việc hộ nữa.
Hai người bận rộn một lúc, buổi sáng cơ bản không có việc gì nhiều.
"Chị Vương, em nhớ là nhà chị có cây ăn quả phát triển không tồi, nhà chị còn cây giống không?
"Sao, em định trồng à?"
"Đúng rồi, chị cũng biết đấy, trong vườn nhà em chẳng có gì cả, không thể cứ sống thế này mãi, em muốn trồng vài cây ăn quả, trồng ít rau, nuôi gà để cải thiện cuộc sống."
"Em nói đúng, sống phải tính toán cẩn thận, không thì chẳng tiết kiệm được cái gì."
Người ở độ tuổi của chị Vương đều thích kiểu sống biết tính toán.
Vu Nhân có chuyện muốn nhờ, tất nhiên phải nói chuyện theo sở thích của đối phương.
"Sống phải học theo chị Vương, em phải học hỏi từ chị nhiều hơn. Nếu nhà chị có dư cây giống, loại lớn thì càng tốt, em sẽ đổi lấy một ít, loại nhỏ cũng được."
Trước tiên nói rõ là không phải xin không. Lúc này thứ gì cũng khan hiếm, người ta sẽ không cho không ai cái gì cả.
"Em thật sự muốn đổi à? Nhà chị trong vườn có vài cây năm sau là có thể ra quả, năm nay đã ra vài bông hoa, chưa kết trái được.
"Ồ, vậy thì tốt quá, năm sau là có thể ăn quả rồi. Chị Vương, chị về xem có bao nhiêu cây lớn, bao nhiêu cây nhỏ, em lấy hết. Chị muốn đổi lấy gì, hay là..."
Lúc này không cho phép buôn bán cá nhân, mọi thứ đều phải trao đổi. Buôn bán chợ đen cũng có, rủi ro không nhỏ, Vu Nhân không định dính vào.
"Lấy hết sao? Em có dùng hết được không? Vườn nhà chị, cây lớn có mấy cây, cây nhỏ thì không đếm xuể, em trồng chỗ nào cho đủ?"
"Chị Vương à, em chưa có kinh nghiệm chăm sóc cây ăn quả, sợ không trồng được, nên lấy thêm vài cây để dự phòng. Quả nhà chị ngon, qua lần này chắc không còn cơ hội đâu."
Chị Vương cũng hiểu, nơi này khí hậu ẩm ướt mưa nhiều, nhiều cây cối trồng không sống nổi, thường bị thối rễ.
"Được rồi, sáng mai chị sẽ đào cho em mang về trồng ngay, chắc sẽ sống được."
"Vậy em cảm ơn chị Vương, chị muốn đổi lấy gì ạ?"
"À, là cái lần trước ấy, cái vải hoa mà em dùng may đồ cho bọn nhỏ ấy, còn không? Chị muốn may cho con gái chị cái váy nhỏ."
Chị Vương tuy có chút tật xấu, được cái không trọng nam khinh nữ, nhà có hai trai hai gái đều được đối xử công bằng, không phải kiểu dành hết thứ tốt cho con trai, con gái thì không được gì.
"Chị Vương, nói trước là, vải của em là vải lỗi, không phải vải tốt mua ở cung tiêu xã đâu nhé."
"Em nói gì vậy, chị Vương tuy có cái tính thích tính toán cơ mà chị rõ ràng mà. Vài cái cây ăn quả có giá trị bao nhiêu chứ? Nếu không phải mấy cây sắp ra quả, chị nào dám mở miệng đổi lấy vải, chẳng phải là mặt dày rồi sao? Vải lỗi thì chị vẫn là người được lợi."
"Không phải vậy đâu, quả nhà chị ngon, ai mà không biết, nhiều người còn để ý nữa đấy."
Hai người tâng bốc nhau một lúc, rồi đến giờ nghỉ trưa, ai về nhà nấy.
Rau trong không gian đã thu hoạch được rồi, nào là cà chua, dưa chuột, đậu đũa, khoai tây, cà tím... Đây đều là những loại rau thường thấy ở miền Bắc, ở tỉnh Vân Nam thì không phổ biến. Không chỉ có rau miền Bắc, mà các loại rau khác trồng ở đây cũng không nhiều, khó chăm sóc, chưa kịp chín đã thối rễ mà chết.
Còn những thứ Vu Nhân trồng trong vườn nhà, tuy không xanh tốt như trong không gian, cũng đã sống sót, có cây còn ra hoa, chỉ là hoa không nhiều như trong không gian. Điều này nhờ vào việc Vu Nhân thỉnh thoảng tưới nước linh tuyền, nếu không, chắc cây cũng thối hết rồi.
Buổi trưa, Vu Nhân nấu cơm trắng, xào một đĩa rau muống, thêm một đĩa nấm xào tỏi, đều là món thanh đạm, hợp khẩu vị của Lư Thư Duệ.
Ăn xong, Lư Thư Duệ dọn dẹp bát đĩa, rồi ra vườn nhổ cỏ, sau đó vội vàng trở lại trường, buổi chiều còn có cuộc họp.
Đúng lúc đó, Vu Nhân cũng đẩy xe chở hai đứa nhỏ ra ngoài sớm, để đến cơ quan quản lý lương thực tìm chị Văn Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.