Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Chương 29: Xé Xác Cô Gái Kỳ Cục (1)
Thủy Ba 1984
24/09/2024
Editor: Hye Jin
____________
Món canh vịt hầm nấm ngày hôm đó rất thơm, rất ngon. Ăn đến nỗi em trai Vu Nhân không chịu về nhà, ăn vạ ở nhà chị hai, bị mẹ Vu mắng cho một trận, còn cha Vu thì trước nay chẳng làm gì được với đứa con út này.
Mẹ Vu vì chăm sóc Vu Nhân khó sinh, đã nhờ đồng nghiệp đổi ca nhiều lần. Hơn một tháng nay bận rộn trả ca, bà không qua nhà con gái thường xuyên. Lần này đến thăm, bà phát hiện con gái vốn lầm lì của mình đã thay đổi không ít.
Không phải thay đổi về ngoại hình, người vẫn như cũ, có có tính cách đã khác. Không còn là cô gái lặng lẽ không nói một lời, giấu kín mọi chuyện trong lòng nữa. Giờ thì tốt rồi, nó có thể nói cười vui vẻ với mình, khiến lòng bà an ủi vô cùng.
Tiễn cha mẹ về, Lư Thư Duệ dọn dẹp bàn ăn, Vu Nhân cho hai đứa nhỏ bú.
"Thư Duệ, anh mau đến xem, Bình Bình khỏe lên nhiều rồi phải không?"
Nghe tiếng gọi của Vu Nhân, Lư Thư Duệ chạy vào xem thì mặt đỏ bừng. Vu Nhân đang cho Bình Bình bú, cậu bé vừa bú vừa dùng tay giữ ngực bên kia, mà còn thấy rõ là cậu đã mạnh lên nhiều.
"Phải không? Em cảm thấy gần đây hai đứa nhỏ không chỉ lớn hơn mà còn khỏe lên nữa."
Vui mừng vì sức khỏe của con ngày càng tốt, Vu Nhân quên mất mình đang cho con bú, chỉ muốn chia sẻ niềm vui này với Lư Thư Duệ. Cho đến khi ngẩng đầu lên, thấy mặt anh đỏ bừng, ánh mắt lúng túng không biết nhìn đi đâu, Vu Nhân mới nhận ra mình đã vừa làm ra chuyện ngốc nghếch gì.
Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng, mặt cô cũng nóng lên. Nếu có cái gương, chắc chắn cô sẽ thấy mặt mình đỏ như gấc.
“Khụ, khụ, thật là chuyện tốt, ừm... Anh đang định nói gì nhỉ?”
Vu Nhân bật cười khúc khích, chẳng còn cảm thấy ngượng ngùng nữa, chỉ khiến người khác cảm thấy lúng túng mà thôi.
Nhìn Lư Thư Duệ lắp bắp không thành lời, Vu Nhân đột nhiên thấy chuyện này cũng chẳng to tát gì.
"À ừ, anh đi giặt tã cho con đây."
Nghe tiếng bước chân rời khỏi phòng, Vu Nhân cười phá lên. Dưới nhà, Lư Thư Duệ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, phụ nữ sau khi sinh thật đáng sợ, mình không phải đối thủ của cô ấy.
Sau cuộc trò chuyện và tình huống khó xử đó, quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước. Ít nhất, trông họ giống một cặp vợ chồng bình thường hơn, không còn xa cách như trước.
Nhưng bất ngờ luôn đến vào lúc không ai ngờ tới, thật khó để phòng tránh.
"Đồng chí Lư Thư Duệ, lát nữa anh trông con nhé, em đi qua chỗ A Hương, lần trước nhờ cậu ấy tìm ít đồ, giờ có tin rồi, em đi xem."
"Được, em cứ yên tâm đi. Giờ anh có thể tự trông con, không để chúng khóc nữa đâu. Anh giỏi lắm phải không?"
"Ừ, giỏi thật đấy!"
"Ha ha..."
Tiếng cười của Vu Nhân vang xa, dù đã đi khỏi, vẫn còn nghe thấy tiếng cười đặc biệt của cô.
Đứng trong sân, Lư Thư Duệ cảm thấy bản thân thật xấu hổ, sao mình lại nói như thế nhỉ? Chắc chắn là bị Vu Nhân kích thích, muốn thắng cô một lần nên lỡ lời mất.
Thực ra, Lư Thư Duệ không nhận ra, anh ngày càng thoải mái trước mặt Vu Nhân, thậm chí còn thoải mái hơn cả trước mặt mẹ mình. Đúng là như câu thơ cổ, “Ta không biết diện mạo của Lư sơn, chỉ vì ta đang ở trong núi này."
Vu Nhân không bận tâm Lư Thư Duệ nghĩ gì. Cô men theo con đường quen thuộc, dễ dàng tìm đến nhà A Hương.
"Vu Nhân, lên đây."
Nhà sàn của A Hương làm bằng gỗ, mái nhà lợp ngói. Gần đó có mười mấy nhà cũng xây dựng tương tự, chắc chắn hơn những ngôi nhà lợp tranh rất nhiều.
Từng bước lên thang gỗ, Vu Nhân đi đến tầng hai.
"Đây, mọi thứ cậu cần đều có đủ rồi. Xem xem còn thiếu gì không?"
Vu Nhân lục lọi từng món: trà, nấm khô, vải dệt đặc trưng của dân tộc Thái, đồ trang sức, mật ong, trái cây khô… Tất cả đều đủ cả, A Hương giỏi thật!
____________
Món canh vịt hầm nấm ngày hôm đó rất thơm, rất ngon. Ăn đến nỗi em trai Vu Nhân không chịu về nhà, ăn vạ ở nhà chị hai, bị mẹ Vu mắng cho một trận, còn cha Vu thì trước nay chẳng làm gì được với đứa con út này.
Mẹ Vu vì chăm sóc Vu Nhân khó sinh, đã nhờ đồng nghiệp đổi ca nhiều lần. Hơn một tháng nay bận rộn trả ca, bà không qua nhà con gái thường xuyên. Lần này đến thăm, bà phát hiện con gái vốn lầm lì của mình đã thay đổi không ít.
Không phải thay đổi về ngoại hình, người vẫn như cũ, có có tính cách đã khác. Không còn là cô gái lặng lẽ không nói một lời, giấu kín mọi chuyện trong lòng nữa. Giờ thì tốt rồi, nó có thể nói cười vui vẻ với mình, khiến lòng bà an ủi vô cùng.
Tiễn cha mẹ về, Lư Thư Duệ dọn dẹp bàn ăn, Vu Nhân cho hai đứa nhỏ bú.
"Thư Duệ, anh mau đến xem, Bình Bình khỏe lên nhiều rồi phải không?"
Nghe tiếng gọi của Vu Nhân, Lư Thư Duệ chạy vào xem thì mặt đỏ bừng. Vu Nhân đang cho Bình Bình bú, cậu bé vừa bú vừa dùng tay giữ ngực bên kia, mà còn thấy rõ là cậu đã mạnh lên nhiều.
"Phải không? Em cảm thấy gần đây hai đứa nhỏ không chỉ lớn hơn mà còn khỏe lên nữa."
Vui mừng vì sức khỏe của con ngày càng tốt, Vu Nhân quên mất mình đang cho con bú, chỉ muốn chia sẻ niềm vui này với Lư Thư Duệ. Cho đến khi ngẩng đầu lên, thấy mặt anh đỏ bừng, ánh mắt lúng túng không biết nhìn đi đâu, Vu Nhân mới nhận ra mình đã vừa làm ra chuyện ngốc nghếch gì.
Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng, mặt cô cũng nóng lên. Nếu có cái gương, chắc chắn cô sẽ thấy mặt mình đỏ như gấc.
“Khụ, khụ, thật là chuyện tốt, ừm... Anh đang định nói gì nhỉ?”
Vu Nhân bật cười khúc khích, chẳng còn cảm thấy ngượng ngùng nữa, chỉ khiến người khác cảm thấy lúng túng mà thôi.
Nhìn Lư Thư Duệ lắp bắp không thành lời, Vu Nhân đột nhiên thấy chuyện này cũng chẳng to tát gì.
"À ừ, anh đi giặt tã cho con đây."
Nghe tiếng bước chân rời khỏi phòng, Vu Nhân cười phá lên. Dưới nhà, Lư Thư Duệ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, phụ nữ sau khi sinh thật đáng sợ, mình không phải đối thủ của cô ấy.
Sau cuộc trò chuyện và tình huống khó xử đó, quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước. Ít nhất, trông họ giống một cặp vợ chồng bình thường hơn, không còn xa cách như trước.
Nhưng bất ngờ luôn đến vào lúc không ai ngờ tới, thật khó để phòng tránh.
"Đồng chí Lư Thư Duệ, lát nữa anh trông con nhé, em đi qua chỗ A Hương, lần trước nhờ cậu ấy tìm ít đồ, giờ có tin rồi, em đi xem."
"Được, em cứ yên tâm đi. Giờ anh có thể tự trông con, không để chúng khóc nữa đâu. Anh giỏi lắm phải không?"
"Ừ, giỏi thật đấy!"
"Ha ha..."
Tiếng cười của Vu Nhân vang xa, dù đã đi khỏi, vẫn còn nghe thấy tiếng cười đặc biệt của cô.
Đứng trong sân, Lư Thư Duệ cảm thấy bản thân thật xấu hổ, sao mình lại nói như thế nhỉ? Chắc chắn là bị Vu Nhân kích thích, muốn thắng cô một lần nên lỡ lời mất.
Thực ra, Lư Thư Duệ không nhận ra, anh ngày càng thoải mái trước mặt Vu Nhân, thậm chí còn thoải mái hơn cả trước mặt mẹ mình. Đúng là như câu thơ cổ, “Ta không biết diện mạo của Lư sơn, chỉ vì ta đang ở trong núi này."
Vu Nhân không bận tâm Lư Thư Duệ nghĩ gì. Cô men theo con đường quen thuộc, dễ dàng tìm đến nhà A Hương.
"Vu Nhân, lên đây."
Nhà sàn của A Hương làm bằng gỗ, mái nhà lợp ngói. Gần đó có mười mấy nhà cũng xây dựng tương tự, chắc chắn hơn những ngôi nhà lợp tranh rất nhiều.
Từng bước lên thang gỗ, Vu Nhân đi đến tầng hai.
"Đây, mọi thứ cậu cần đều có đủ rồi. Xem xem còn thiếu gì không?"
Vu Nhân lục lọi từng món: trà, nấm khô, vải dệt đặc trưng của dân tộc Thái, đồ trang sức, mật ong, trái cây khô… Tất cả đều đủ cả, A Hương giỏi thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.