Thập Niên 70: Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Tôm
Chương 29
Kim Nguyệt Tịch
21/08/2022
“Đã ra tới huyện thành nên chị tính mua chút đồ ăn ngon mang về cho mấy đứa nhỏ tham ăn ở nhà, sẵn tiện ghé qua chia cho em một chút.”
Nói vậy, Kim Nguyệt Bảo lấy từ trong lòng ngực một cân bánh trứng gà cùng nửa cân kẹo sữa, dặn dò: “Lúc ra ngoài, nhất định phải hòa thuận với bạn bè thầy cô, nhiều bạn nhiều đường, mọi chuyện không cần phải một mình cố gắng chống chọi, tự lo tốt cho bản thân! Hiểu không?”
“Em hiểu rồi, chị hai!”
Cô bé nghe vậy vành mắt đỏ hồng.
“Ai, em đừng khóc nha, chị không biết dỗ người khác đâu.”
Kim Nguyệt Bảo vội than thở, trong lòng lại thấy hiểu. Bọn nhỏ lần đầu tiên rời nhà, hẳn là có cảm giác cô đơn tưởng niệm, nhưng đây là chuyện trong đời bắt buộc phải trải qua.
“Em không khóc, em chỉ nhớ mọi người.”
Thẩm Hương Vân kiên cường xoa xoa mắt.
“Đâu phải sau này không về nhà được đâu, ngoan, lớn cái đầu, nhớ chăm chỉ học tập nha!”
Kim Nguyệt Bảo vỗ vỗ bả vai cô bé, thở dài nói: “Được rồi, thế thì chị về đây, em cũng về đi.”
Nói xong cũng không đợi cô bse hoàn hồn, quay đầu liền đi. Chờ đi xa rồi mới lặng lẽ quay đầu nhìn một cái, liền thấy kia cô bé ngốc kia đang dùng sức xoa mặt, sau đó mới ngoan ngoãn quay lại trường học.
“Hương Vân, đó là ai á?”
Cô bạn Văn Tĩnh đi bên cạnh chạy lên, trong ánh mắt ngập tràn lửa hóng hớt.
“Chị dâu tớ.” Thẩm Hương Vân hứng thú rã rời nói.
“Sao có thể? Là, Là cô con gái nhà họ Kim trong thôn Liễu gả đến nhà cậu sao, cô, cô……” Trương Văn Tính kinh ngạc cực kỳ, cô gái tự tin kiêu ngạo kia là người trong thôn bọn họ sao? Là người đi lại mà đến đầu cũng không dám ngẩng lên?
“Cậu muốn nói cái gì?”
Thẩm Hương Vân nghe vậy biểu cảm lập tức căng thẳng, Trăng Văn Tĩnh thấy cô bé thay đổi sắc mặt tức khắc cười gượng hai tiếng, nói sang chuyện khác: “Không có gì, không có gì. À, này, cho tớ xem với, chị dâu cậu cho cậu cái gì?”
“…”
Thẩm Hương Vân đến ký túc xá lúc sau, mở ra xem mới biết được là bánh trứng gà với kẹo sữa. Lòng hơi có chút thất vọng, mấy đồ này sao ăn ngon bằng đồ chị dâu làm được!
Tuy nói bánh trứng gà cùng kẹo sữa đồ ăn ít thấy, nhưng so với đồ ở nhà họ Thẩm thì thật đúng là không phải đồ mới lạ gì. Không nói đến tiền lương của Thẩm Giang Viễn cao, mỗi lần về nhà đều mua, chính là lúc anh cả nhà họ Thẩm còn sống, cũng thường thường mua cho bọn nhỏ ăn.
“Hương Vân, chị dâu cậu cũng thật hào phóng!”
Có điều, tuy rằng Thẩm gia không thiếu. Nhưng ở trong mắt những người khác thì đều rất quý, như Vương Tiểu Nha ở kỹ túc xác tham ăn, xấu hổ dời đôi mắt khỏi chỗ bánh trứng gà và kẹo sữa.
“Đúng vậy, chị dâu rất tốt với chúng tớ.”
Thẩm Hương Vân không khỏi nhấp miệng cười, chia kẹo sữa cho mỗi người một viên.
“Cảm ơn cậu, Hương Vân!”
Các bạn học nói lời cảm ơn, tuy rằng không muốn ăn hôi của người khác, nhưng nghe được mùi hương đó thì không nỡ từ chối, ngay cả Trương Văn Tính đáy lòng đang khinh thường cũng chai mặt cầm một viên.
Khi Kim Nguyệt Bảo trở lại nhà khách, sắc trời đã biến thành màu đen, mới vừa vào cửa đã bị Lý Diễm Hồng kéo qua một góc, kích động nói: “Này em gái, cái này cá viên là làm như thế nào? Quá thơm, thằng con nhỏ nhà chị mới ba tuổi ăn một lần tận sáu cái.”
Dừng một chút, tựa hồ cảm thấy không ổn, ngượng ngùng cười nói: “Nếu mà em thấy không có vấn đề nói thif nói cho chị, chị trở về cũng có làm chút đồ ngon cho mấy đứa nhỏ.”
Kim Nguyệt Bảo giống như không hề nghe thấy nhăn nhăn mày, đúng là không có vấn đề gì, nhưng mà người này thoải mái hỏi thăm công thức nấu ăn của nhà người khác có phải hơi dễ dãi không vậy? Cô không tin Lý Diễm Hồng tinh ranh như thế mà lại nhìn không ra một người nông thôn đem cá viên tới đây để làm gì.
Nói vậy, Kim Nguyệt Bảo lấy từ trong lòng ngực một cân bánh trứng gà cùng nửa cân kẹo sữa, dặn dò: “Lúc ra ngoài, nhất định phải hòa thuận với bạn bè thầy cô, nhiều bạn nhiều đường, mọi chuyện không cần phải một mình cố gắng chống chọi, tự lo tốt cho bản thân! Hiểu không?”
“Em hiểu rồi, chị hai!”
Cô bé nghe vậy vành mắt đỏ hồng.
“Ai, em đừng khóc nha, chị không biết dỗ người khác đâu.”
Kim Nguyệt Bảo vội than thở, trong lòng lại thấy hiểu. Bọn nhỏ lần đầu tiên rời nhà, hẳn là có cảm giác cô đơn tưởng niệm, nhưng đây là chuyện trong đời bắt buộc phải trải qua.
“Em không khóc, em chỉ nhớ mọi người.”
Thẩm Hương Vân kiên cường xoa xoa mắt.
“Đâu phải sau này không về nhà được đâu, ngoan, lớn cái đầu, nhớ chăm chỉ học tập nha!”
Kim Nguyệt Bảo vỗ vỗ bả vai cô bé, thở dài nói: “Được rồi, thế thì chị về đây, em cũng về đi.”
Nói xong cũng không đợi cô bse hoàn hồn, quay đầu liền đi. Chờ đi xa rồi mới lặng lẽ quay đầu nhìn một cái, liền thấy kia cô bé ngốc kia đang dùng sức xoa mặt, sau đó mới ngoan ngoãn quay lại trường học.
“Hương Vân, đó là ai á?”
Cô bạn Văn Tĩnh đi bên cạnh chạy lên, trong ánh mắt ngập tràn lửa hóng hớt.
“Chị dâu tớ.” Thẩm Hương Vân hứng thú rã rời nói.
“Sao có thể? Là, Là cô con gái nhà họ Kim trong thôn Liễu gả đến nhà cậu sao, cô, cô……” Trương Văn Tính kinh ngạc cực kỳ, cô gái tự tin kiêu ngạo kia là người trong thôn bọn họ sao? Là người đi lại mà đến đầu cũng không dám ngẩng lên?
“Cậu muốn nói cái gì?”
Thẩm Hương Vân nghe vậy biểu cảm lập tức căng thẳng, Trăng Văn Tĩnh thấy cô bé thay đổi sắc mặt tức khắc cười gượng hai tiếng, nói sang chuyện khác: “Không có gì, không có gì. À, này, cho tớ xem với, chị dâu cậu cho cậu cái gì?”
“…”
Thẩm Hương Vân đến ký túc xá lúc sau, mở ra xem mới biết được là bánh trứng gà với kẹo sữa. Lòng hơi có chút thất vọng, mấy đồ này sao ăn ngon bằng đồ chị dâu làm được!
Tuy nói bánh trứng gà cùng kẹo sữa đồ ăn ít thấy, nhưng so với đồ ở nhà họ Thẩm thì thật đúng là không phải đồ mới lạ gì. Không nói đến tiền lương của Thẩm Giang Viễn cao, mỗi lần về nhà đều mua, chính là lúc anh cả nhà họ Thẩm còn sống, cũng thường thường mua cho bọn nhỏ ăn.
“Hương Vân, chị dâu cậu cũng thật hào phóng!”
Có điều, tuy rằng Thẩm gia không thiếu. Nhưng ở trong mắt những người khác thì đều rất quý, như Vương Tiểu Nha ở kỹ túc xác tham ăn, xấu hổ dời đôi mắt khỏi chỗ bánh trứng gà và kẹo sữa.
“Đúng vậy, chị dâu rất tốt với chúng tớ.”
Thẩm Hương Vân không khỏi nhấp miệng cười, chia kẹo sữa cho mỗi người một viên.
“Cảm ơn cậu, Hương Vân!”
Các bạn học nói lời cảm ơn, tuy rằng không muốn ăn hôi của người khác, nhưng nghe được mùi hương đó thì không nỡ từ chối, ngay cả Trương Văn Tính đáy lòng đang khinh thường cũng chai mặt cầm một viên.
Khi Kim Nguyệt Bảo trở lại nhà khách, sắc trời đã biến thành màu đen, mới vừa vào cửa đã bị Lý Diễm Hồng kéo qua một góc, kích động nói: “Này em gái, cái này cá viên là làm như thế nào? Quá thơm, thằng con nhỏ nhà chị mới ba tuổi ăn một lần tận sáu cái.”
Dừng một chút, tựa hồ cảm thấy không ổn, ngượng ngùng cười nói: “Nếu mà em thấy không có vấn đề nói thif nói cho chị, chị trở về cũng có làm chút đồ ngon cho mấy đứa nhỏ.”
Kim Nguyệt Bảo giống như không hề nghe thấy nhăn nhăn mày, đúng là không có vấn đề gì, nhưng mà người này thoải mái hỏi thăm công thức nấu ăn của nhà người khác có phải hơi dễ dãi không vậy? Cô không tin Lý Diễm Hồng tinh ranh như thế mà lại nhìn không ra một người nông thôn đem cá viên tới đây để làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.