Thập Niên 70: Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Tôm
Chương 41
Kim Nguyệt Tịch
30/08/2022
Thẩm Trạch Lâm vội vàng biểu quyết đầu tiên, hai đứa nhỏ cũng vội vàng phụ họa. Nhà họ Thẩm tôn trọng người lớn, anh cậu ấy chưa động đũa thì bọn họ không thể động, lúc này đã thèm chết đi được rồi.
“Bọn họ đều nói là rất thơm.”
Kim Nguyệt Bảo bất đắc dĩ buông tay với Thẩm Giang Viễn. Người này bất ngờ về nhà, cũng không thể trách cô không chuẩn bị. Ai biết anh thích ăn cái gì đâu.
Thích ăn ngọt hay là ăn mặn!
Đầu óc đang nhảy thình thịch của Thẩm Giang Viễn lập tức thở dài nhẹ nhõm: “...”
Hóa ra là mùi thơm này!
Nhờ hương thơm này mà kéo gần được khoảng cách của hai người, ngượng ngùng nói: “Đồ ăn em làm quả thật rất thơm!”
Kim Nguyệt Bảo chớp chớp mắt, mặt đầy nghi ngờ nhìn người đàn ông này, sắc mặt thay đổi cũng nhanh quá đấy.
“Khụ khụ, Trạch Lâm, ngẩng đầu lên đi.”
Ánh mắt nóng rực dừng trên người anh làm anh không thoải mái lắm. Đặc biệt là nghĩ đến chuyện lát nữa sắp phải làm, lập tức cảm thấy xây dựng tâm lý tốt trước khi về nhà tất cả đều là uổng phí.
“À, vâng!”
Nghe anh hai nói như vậy, Thẩm Trạch Lâm giống như sống lại lần nữa. Vẫn là chị dâu có cách, nói mấy câu đã có thể làm anh hai ngoan ngoãn ngồi ăn cơm!
“Hãy trỗi dậy, mặt trời đỏ mọc đằng đông. Chao ôi, mặt trời đỏ mọc lên một vài lần!”
Tiếng hát vang lên, ánh đèn dầu hỏa tối tăm chiếu lên trên mặt Thẩm Giang Viễn. Ánh sáng màu đỏ nhỏ, vừa đúng lúc Kim Nguyệt Bảo ngẩng đầu nhìn thấy.
Nỗ lực nhớ lại một loạt động tác vừa rồi của mình, kết hợp với việc Thẩm Giang Viễn khẽ động, trong đầu cô không khỏi nảy ra một ý tưởng lớn mật.
Chắc chắn nói: “Có phải anh hiểu lầm điều gì không?”
Cô vừa nói vừa suy nghĩ điều gì đó, ngửi ngửi hai ống tay áo của mình. Người đàn ông này sẽ không cho rằng cô quyến rũ anh, hỏi anh trên người cô có thơm hay không à? Tuy rằng không có ý đó nhưng xác thật trên người cô có mùi thơm độc đáo.
Thẩm Giang Viễn nhìn động tác của cô, mặt lập tức đỏ hơn. Đặc biệt mấy đứa nhóc không hiểu rõ nguyên do, vẻ mặt đơn thuần nhìn hai người tương tác.
“Đồng chí Kim Nguyệt Bảo, im lặng đi!”
Thẩm Giang Viễn cố gắng duy trì nét mặt, nghiêm nghị nhìn vào đôi mắt của cô.
Đôi mắt của cô gái long lanh, bên trong còn phản chiếu bóng hình anh. Anh bất đắc dĩ đành phải nói bổ sung: “Vừa lơ đãng ăn đến giọng khí, sẽ rất khó chịu.”
Giọng điệu này quá dịu dàng, mấy đứa trẻ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn!
Thẩm Giang Viễn nheo mắt, ngay cả anh cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có hiệu quả như vậy!
“Được!” Đồng ý với anh!
Kim Nguyệt Bảo chợt nhướng mày cười, không nhìn ra được người đàn ông nhà mình vẫn là anh lính yêu mơ mộng mà còn trong sáng!
Ăn xong, Thẩm Giang Viễn lấy lại bình tĩnh, đứng dậy rời khỏi nhà chính: “Đồng chí Kim Nguyệt Bảo, mời em lại đây, anh có lời muốn nói với em.”
“Chị dâu, cố lên!”
“Dũng cảm tiếp nhận rồi xử lý đi ạ!”
Thẩm Trạch Lâm chớp chớp mắt, dẫn theo hai đứa nhỏ không tiếng động, cùng làm thủ thế cố lên với chị dâu nhà mình. Chỉ đơn thuần nhìn một cái thì không cảm thấy ra sao nhưng nhìn ba bàn tay nhỏ cùng nhau làm một động tác quả thật quá dễ thương.
Thẩm Giang Viễn nhướng mày, động tác nhỏ này hoàn toàn không thể gạt được anh, quay người lại nói: “Đúng rồi, Trạch Lâm lớn, nên vì cháu trai cháu giá mà làm gương tốt, cùng thu dọn chén đũa đi.”
“Vâng, được ạ.”
Trước đó Thẩm Trạch Lâm còn thấy may mắn vì chị dâu bị điểm danh, vậy mà giờ lại lập tức ỉu xìu. Không phải cậu ấy không muốn rửa chén, hoàn toàn là bởi vì cậu ấy đột nhiên bị điểm danh.
“Không thành vấn đề ạ!”
Kim Nguyệt Bảo thật ra lại rất thản nhiên, thậm chí còn chủ động lướt qua Thẩm Giang Viễn đi về phía trước. Về vấn đề xưng hô này, cô đã sớm muốn ý kiến.
Một cái sân có thể lớn đến cỡ nào? Kim Nguyệt Bảo đi vài bước đã vào phòng cưới của hai người. Trước mắt họ là căn phòng còn dán chữ hỷ màu đỏ thẫm. Cô cảm thấy đẹp nên không có xé xuống.
“Bọn họ đều nói là rất thơm.”
Kim Nguyệt Bảo bất đắc dĩ buông tay với Thẩm Giang Viễn. Người này bất ngờ về nhà, cũng không thể trách cô không chuẩn bị. Ai biết anh thích ăn cái gì đâu.
Thích ăn ngọt hay là ăn mặn!
Đầu óc đang nhảy thình thịch của Thẩm Giang Viễn lập tức thở dài nhẹ nhõm: “...”
Hóa ra là mùi thơm này!
Nhờ hương thơm này mà kéo gần được khoảng cách của hai người, ngượng ngùng nói: “Đồ ăn em làm quả thật rất thơm!”
Kim Nguyệt Bảo chớp chớp mắt, mặt đầy nghi ngờ nhìn người đàn ông này, sắc mặt thay đổi cũng nhanh quá đấy.
“Khụ khụ, Trạch Lâm, ngẩng đầu lên đi.”
Ánh mắt nóng rực dừng trên người anh làm anh không thoải mái lắm. Đặc biệt là nghĩ đến chuyện lát nữa sắp phải làm, lập tức cảm thấy xây dựng tâm lý tốt trước khi về nhà tất cả đều là uổng phí.
“À, vâng!”
Nghe anh hai nói như vậy, Thẩm Trạch Lâm giống như sống lại lần nữa. Vẫn là chị dâu có cách, nói mấy câu đã có thể làm anh hai ngoan ngoãn ngồi ăn cơm!
“Hãy trỗi dậy, mặt trời đỏ mọc đằng đông. Chao ôi, mặt trời đỏ mọc lên một vài lần!”
Tiếng hát vang lên, ánh đèn dầu hỏa tối tăm chiếu lên trên mặt Thẩm Giang Viễn. Ánh sáng màu đỏ nhỏ, vừa đúng lúc Kim Nguyệt Bảo ngẩng đầu nhìn thấy.
Nỗ lực nhớ lại một loạt động tác vừa rồi của mình, kết hợp với việc Thẩm Giang Viễn khẽ động, trong đầu cô không khỏi nảy ra một ý tưởng lớn mật.
Chắc chắn nói: “Có phải anh hiểu lầm điều gì không?”
Cô vừa nói vừa suy nghĩ điều gì đó, ngửi ngửi hai ống tay áo của mình. Người đàn ông này sẽ không cho rằng cô quyến rũ anh, hỏi anh trên người cô có thơm hay không à? Tuy rằng không có ý đó nhưng xác thật trên người cô có mùi thơm độc đáo.
Thẩm Giang Viễn nhìn động tác của cô, mặt lập tức đỏ hơn. Đặc biệt mấy đứa nhóc không hiểu rõ nguyên do, vẻ mặt đơn thuần nhìn hai người tương tác.
“Đồng chí Kim Nguyệt Bảo, im lặng đi!”
Thẩm Giang Viễn cố gắng duy trì nét mặt, nghiêm nghị nhìn vào đôi mắt của cô.
Đôi mắt của cô gái long lanh, bên trong còn phản chiếu bóng hình anh. Anh bất đắc dĩ đành phải nói bổ sung: “Vừa lơ đãng ăn đến giọng khí, sẽ rất khó chịu.”
Giọng điệu này quá dịu dàng, mấy đứa trẻ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn!
Thẩm Giang Viễn nheo mắt, ngay cả anh cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có hiệu quả như vậy!
“Được!” Đồng ý với anh!
Kim Nguyệt Bảo chợt nhướng mày cười, không nhìn ra được người đàn ông nhà mình vẫn là anh lính yêu mơ mộng mà còn trong sáng!
Ăn xong, Thẩm Giang Viễn lấy lại bình tĩnh, đứng dậy rời khỏi nhà chính: “Đồng chí Kim Nguyệt Bảo, mời em lại đây, anh có lời muốn nói với em.”
“Chị dâu, cố lên!”
“Dũng cảm tiếp nhận rồi xử lý đi ạ!”
Thẩm Trạch Lâm chớp chớp mắt, dẫn theo hai đứa nhỏ không tiếng động, cùng làm thủ thế cố lên với chị dâu nhà mình. Chỉ đơn thuần nhìn một cái thì không cảm thấy ra sao nhưng nhìn ba bàn tay nhỏ cùng nhau làm một động tác quả thật quá dễ thương.
Thẩm Giang Viễn nhướng mày, động tác nhỏ này hoàn toàn không thể gạt được anh, quay người lại nói: “Đúng rồi, Trạch Lâm lớn, nên vì cháu trai cháu giá mà làm gương tốt, cùng thu dọn chén đũa đi.”
“Vâng, được ạ.”
Trước đó Thẩm Trạch Lâm còn thấy may mắn vì chị dâu bị điểm danh, vậy mà giờ lại lập tức ỉu xìu. Không phải cậu ấy không muốn rửa chén, hoàn toàn là bởi vì cậu ấy đột nhiên bị điểm danh.
“Không thành vấn đề ạ!”
Kim Nguyệt Bảo thật ra lại rất thản nhiên, thậm chí còn chủ động lướt qua Thẩm Giang Viễn đi về phía trước. Về vấn đề xưng hô này, cô đã sớm muốn ý kiến.
Một cái sân có thể lớn đến cỡ nào? Kim Nguyệt Bảo đi vài bước đã vào phòng cưới của hai người. Trước mắt họ là căn phòng còn dán chữ hỷ màu đỏ thẫm. Cô cảm thấy đẹp nên không có xé xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.