Thập Niên 70: Hệ Thống Manh Bảo Sinh Hoạt
Chương 43: Báo Thù 3
Yên Mộng Hiên
07/11/2022
Năm ngoái lúc cha trở về, ăn xong dưa mẹ cũng làm như vậy, Lục Huy nhớ rất kỹ.
Trần Phương Tú và Lộ Quế Anh đều không nỡ ăn, chỉ cắt một miếng, nếm thử mùi vị.
Trần Phương Tú đang muốn khích lệ Lộ Quế Anh cũng ăn một miếng, nghe thấy vậy thuận miệng đáp: "Ừ."
Lục Huy nghe xong im lặng một chút lại hỏi: "Này, vỏ dưa này anh lấy được không? Cả cái này nữa."
"Anh muốn vỏ dưa hấu làm gì?" Tiểu Lục Đào nghi hoặc ngẩng đầu, trên cằm còn dính hạt dưa màu đen.
Lục Huy cười hì hì: "Anh báo thù cho em." Cầm vỏ dưa chạy ra khỏi cửa.
Mấy phút sau, Lục Quốc Phú đeo lại thắt lưng từ trong nhà vệ sinh đi ra, đi chưa được hai bước đã trượt chân ngã đập mông xuống đất.
Cú ném này không chỉ có cái mông ngã xuống, mà quần cũng xoạc một tiếng, rách một miếng to.
"Mẹ kiếp, đứa lưu manh nào ném vỏ dưa vậy..."
Anh ta mở miệng là mắng chửi, mắng được một nửa lại bỗng nhiên im bặt, nét mặt hoảng sợ không thôi.
Hôm qua từ nhà Mã Đại Tiên trở về, trong lòng anh ta và bà cụ Lục hoảng sợ, sợ anh cả về báo thù.
Vì để phòng ngừa lỡ như, mẹ anh ta còn đuổi vợ anh ta, nhân lúc trời chưa tối, tranh thủ thời gian đưa Đại Cường về nhà ngoại ở vài ngày.
Kết quả lo lắng vô ích một đêm, chẳng xảy ra cái quái gì cả, để người khác cũng nghi ngờ chuyện ngày hôm qua, có thể thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Ai ngờ trong lòng vừa nhẹ nhõm được chút, trong nhà không biết tại sao lại có vỏ dưa hấu, chẳng lẽ...
Càng nghĩ trong lòng càng kinh hãi, Lục Quốc Phú sững sờ giữ nguyên tư thế ngã xuống đất, không dám làm một cử động nhỏ nào.
Lục Huy trốn cách đó không xa nhìn lén thực sự nhịn không nổi cười thành tiếng.
Lục Quốc Phú lúc này mới phát giác có khả năng chính mình suy nghĩ nhiều: "Ai? Mẹ kiếp mày không muốn sống nữa đúng không? Dám chơi tao!"
Bị phát hiện, Lục Huy quay người bỏ chạy, trở về kể cho em gái nghe tin tức tốt này.
Lục Quốc Phú xách chiếc quần rách đuổi theo, vừa vặn trông thấy cậu bé đi vào trong phòng nhỏ, tức giận đen cả mặt.
Trở lại phòng chính, Lục Quốc Phú vội vàng thay quần, nói với bà cụ Lục: "Mẹ, tiếp tục như vậy không được, mình phải nghĩ biện pháp."
Bà cụ Lục hôm qua bị ngã, sau khi tỉnh lại, lưng lại đau, đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nghe thấy lời nói này của con trai, bà ta tức giận nói: "Con cho rằng mẹ không nghĩ à? Tối qua mẹ suy nghĩ cả đêm, không thể nào ngủ được."
"Mẹ nghĩ cái gì?" Lục Quốc Phú tiến tới hỏi: "Hay là chúng ta tìm một đạo sĩ lợi hại hơn để thu phục anh cả? Hôm qua con thấy đạo sĩ Mã kia cũng không thật sự có bản lĩnh, về sau bà ta còn bị dọa sợ hơn con."
Bà cụ Lục nghe vậy mắt trợn trắng: "Con nói nghe dễ dàng quá nhỉ, vậy con cho mẹ biết phải đi chỗ nào tìm đi? Mấy năm nay bài trừ mê tín dị đoan, yêu ma quỷ quái đã không còn, đây là nhờ dì họ con tìm giúp."
"Vậy không còn cách nào để trị anh cả rồi hả?" Lục Quốc Phú sốt ruột cứ đi đi lại lại trong phòng: "Thực sự không được, chúng ta chuẩn bị chút tiền vàng rồi đốt ở trong sân, chuộc lỗi với anh cả."
"Thế thì không cần." Bà cụ Lục nói: "Nhận lỗi với nó, còn không bằng đuổi ba mẹ con kia đi, vậy là xong hết mọi chuyện. Trước kia, mẹ luôn nghĩ, nói không chừng ngày nào đó Quốc Bình sẽ trở về, hiện tại..."
Lục Quốc Phú có chút lo lắng: "Đuổi đi được không? Lỡ như người nhà ông Trần đến cãi nhau thì làm thế nào?"
"Mẹ thấy nhà bọn họ cũng không nguyện ý dính dáng đến chuyện này."
Bà cụ Lục hừ lạnh: "Con nhìn đi, sự việc xảy ra nhiều ngày như vậy, nhà bọn họ mới có người đến, mà đến cũng không gây phiền phức. Bà Trần có ba cậu con trai, đứa thứ ba còn chưa có vợ, bà ấy làm gì có hơi đâu mà suốt ngày lo chuyện của con gái. Chúng ta chỉ cần đưa con nhóc bất thường kia qua..."
Lục Quốc Phú lắng nghe hết sức nghiêm túc, vừa nghe vừa gật đầu.
Nhưng bà cụ Lục mới nói được một nửa, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, Lộ Quế Anh và ông chồng Trần Quảng Phát khí thế hùng hổ đi vào.
Phía sau bọn họ là ba người con trai cao lớn vạm vỡ, mỗi người đều cao một mét tám.
Câu nói tiếp theo của bà cụ Lục cứ thế mà kẹt lại ở cổ họng, mắt thiếu chút trợn trắng lên, lại ngất đi.
Trần Phương Tú và Lộ Quế Anh đều không nỡ ăn, chỉ cắt một miếng, nếm thử mùi vị.
Trần Phương Tú đang muốn khích lệ Lộ Quế Anh cũng ăn một miếng, nghe thấy vậy thuận miệng đáp: "Ừ."
Lục Huy nghe xong im lặng một chút lại hỏi: "Này, vỏ dưa này anh lấy được không? Cả cái này nữa."
"Anh muốn vỏ dưa hấu làm gì?" Tiểu Lục Đào nghi hoặc ngẩng đầu, trên cằm còn dính hạt dưa màu đen.
Lục Huy cười hì hì: "Anh báo thù cho em." Cầm vỏ dưa chạy ra khỏi cửa.
Mấy phút sau, Lục Quốc Phú đeo lại thắt lưng từ trong nhà vệ sinh đi ra, đi chưa được hai bước đã trượt chân ngã đập mông xuống đất.
Cú ném này không chỉ có cái mông ngã xuống, mà quần cũng xoạc một tiếng, rách một miếng to.
"Mẹ kiếp, đứa lưu manh nào ném vỏ dưa vậy..."
Anh ta mở miệng là mắng chửi, mắng được một nửa lại bỗng nhiên im bặt, nét mặt hoảng sợ không thôi.
Hôm qua từ nhà Mã Đại Tiên trở về, trong lòng anh ta và bà cụ Lục hoảng sợ, sợ anh cả về báo thù.
Vì để phòng ngừa lỡ như, mẹ anh ta còn đuổi vợ anh ta, nhân lúc trời chưa tối, tranh thủ thời gian đưa Đại Cường về nhà ngoại ở vài ngày.
Kết quả lo lắng vô ích một đêm, chẳng xảy ra cái quái gì cả, để người khác cũng nghi ngờ chuyện ngày hôm qua, có thể thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Ai ngờ trong lòng vừa nhẹ nhõm được chút, trong nhà không biết tại sao lại có vỏ dưa hấu, chẳng lẽ...
Càng nghĩ trong lòng càng kinh hãi, Lục Quốc Phú sững sờ giữ nguyên tư thế ngã xuống đất, không dám làm một cử động nhỏ nào.
Lục Huy trốn cách đó không xa nhìn lén thực sự nhịn không nổi cười thành tiếng.
Lục Quốc Phú lúc này mới phát giác có khả năng chính mình suy nghĩ nhiều: "Ai? Mẹ kiếp mày không muốn sống nữa đúng không? Dám chơi tao!"
Bị phát hiện, Lục Huy quay người bỏ chạy, trở về kể cho em gái nghe tin tức tốt này.
Lục Quốc Phú xách chiếc quần rách đuổi theo, vừa vặn trông thấy cậu bé đi vào trong phòng nhỏ, tức giận đen cả mặt.
Trở lại phòng chính, Lục Quốc Phú vội vàng thay quần, nói với bà cụ Lục: "Mẹ, tiếp tục như vậy không được, mình phải nghĩ biện pháp."
Bà cụ Lục hôm qua bị ngã, sau khi tỉnh lại, lưng lại đau, đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nghe thấy lời nói này của con trai, bà ta tức giận nói: "Con cho rằng mẹ không nghĩ à? Tối qua mẹ suy nghĩ cả đêm, không thể nào ngủ được."
"Mẹ nghĩ cái gì?" Lục Quốc Phú tiến tới hỏi: "Hay là chúng ta tìm một đạo sĩ lợi hại hơn để thu phục anh cả? Hôm qua con thấy đạo sĩ Mã kia cũng không thật sự có bản lĩnh, về sau bà ta còn bị dọa sợ hơn con."
Bà cụ Lục nghe vậy mắt trợn trắng: "Con nói nghe dễ dàng quá nhỉ, vậy con cho mẹ biết phải đi chỗ nào tìm đi? Mấy năm nay bài trừ mê tín dị đoan, yêu ma quỷ quái đã không còn, đây là nhờ dì họ con tìm giúp."
"Vậy không còn cách nào để trị anh cả rồi hả?" Lục Quốc Phú sốt ruột cứ đi đi lại lại trong phòng: "Thực sự không được, chúng ta chuẩn bị chút tiền vàng rồi đốt ở trong sân, chuộc lỗi với anh cả."
"Thế thì không cần." Bà cụ Lục nói: "Nhận lỗi với nó, còn không bằng đuổi ba mẹ con kia đi, vậy là xong hết mọi chuyện. Trước kia, mẹ luôn nghĩ, nói không chừng ngày nào đó Quốc Bình sẽ trở về, hiện tại..."
Lục Quốc Phú có chút lo lắng: "Đuổi đi được không? Lỡ như người nhà ông Trần đến cãi nhau thì làm thế nào?"
"Mẹ thấy nhà bọn họ cũng không nguyện ý dính dáng đến chuyện này."
Bà cụ Lục hừ lạnh: "Con nhìn đi, sự việc xảy ra nhiều ngày như vậy, nhà bọn họ mới có người đến, mà đến cũng không gây phiền phức. Bà Trần có ba cậu con trai, đứa thứ ba còn chưa có vợ, bà ấy làm gì có hơi đâu mà suốt ngày lo chuyện của con gái. Chúng ta chỉ cần đưa con nhóc bất thường kia qua..."
Lục Quốc Phú lắng nghe hết sức nghiêm túc, vừa nghe vừa gật đầu.
Nhưng bà cụ Lục mới nói được một nửa, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, Lộ Quế Anh và ông chồng Trần Quảng Phát khí thế hùng hổ đi vào.
Phía sau bọn họ là ba người con trai cao lớn vạm vỡ, mỗi người đều cao một mét tám.
Câu nói tiếp theo của bà cụ Lục cứ thế mà kẹt lại ở cổ họng, mắt thiếu chút trợn trắng lên, lại ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.