Thập Niên 70: Hệ Thống Manh Bảo Sinh Hoạt
Chương 48: Tranh Đấu 2
Yên Mộng Hiên
07/11/2022
Cô bé mặc kệ có đáng tiền hay không, cô bé chỉ biết là, những cái súng gỗ kia đều là cha khắc cho anh trai.
Lúc trước súng gỗ bị anh Đại Cường cướp đi, anh trai khóc vô cùng đau lòng, Đào Đào muốn giúp anh trai cướp về.
Nhìn thấy Đào thổ phỉ không quay đầu mà chạy đi, bà cụ Lục và con trai con dâu cùng nhau nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng bị giày vò như vậy, khí thế phách lối vừa rồi của bọn họ cũng không còn, cậu hai Lý đang níu kéo tay Trần Bảo Dân cũng phải bỏ ra.
Gừng càng già càng cay, bà cụ Lục là người đầu tiên lấy lại trạng thái chiến đấu: “Hôm nay tôi để lời nói ở nơi này, trừ phi tôi chết, các người cũng đừng hòng nghĩ lấy đi một phần từ chỗ này của tôi! Tôi cũng không tin chúng tôi nhiều người như vậy, còn sợ, sợ...”
Lời nói đến một nửa đầu lưỡi bà ta đột nhiên giống như bị thắt nút, trơ mắt nhìn Tiểu Lục Đào đi rồi mà quay lại, đi vào phòng này của bọn họ.
Nhìn thấy trong phòng nhiều người như vậy, cô bé rõ ràng cũng có chút sững sờ.
Nhưng Đào thổ phỉ có cha làm chỗ dựa, Đào thổ phỉ cái gì cũng không sợ.
Ngược lại là Trần Phương Tú bị cô bé làm giật nảy mình: “Đào Đào, con đến đây làm gì? Không phải đã nói con phải ngoan ngoãn ở nhà sao?”
Trần Bảo Khoa vội vàng vươn tay, muốn bế cháu gái giấu ra sau lưng.
Nhưng mà cô bé phản ứng còn nhanh hơn bọn họ, đã khóa chặt mục tiêu, bổ nhào qua ôm chặt lấy đùi của Lý Xuân Lan.
Lý Xuân Lan kêu rít lên một tiếng, gào to: “Cháu cháu cháu muốn làm gì?”
Mấy anh em họ Lý chưa từng nghe cô ta lớn tiếng kêu như vậy, không có bị Tiểu Lục Đào hù, ngược lại đã bị cô ta dọa trước rồi.
Đào thổ phỉ cũng cảm thấy giọng của thím quá lớn, lỗ tai có chút đau.
Nhưng cô bé còn nhớ rõ mình tới đây làm gì, bèn ngẩng khuôn mặt nhỏ dữ dằn nói: “Đưa, đưa đồng hồ của mẹ con cho cháu!”
Đừng nghĩ cô bé không biết, cái đồng hồ kia cô bé đã nhìn thấy mẹ đeo rất nhiều lần, ấn tượng khắc sâu.
Cô bé không biết đồng hồ sao lại ở trên tay của thím, nhưng giúp mẹ lấy lại, chắc chắn không có sai.
Anh em nhà họ Lý là lần đầu tiên chứng kiến trẻ con đến tranh gia sản, đều bị chọc tức quá hóa cười.
“Mày nói trả lại cho mày thì phải trả lại cho mày sao?”
“Nhưng mà, nhà các người không còn ai sao? Lại đem con nhóc này đến...”
Nhưng mà không chờ bọn họ cười xong, Lý Xuân Lan đã tháo cái đồng hồ như có độc trên cổ tay xuống, vội vàng ném vào trong ngực Lục Đào: “Trả lại cháu trả lại cháu này, cháu muốn cái gì đều cho cháu, cháu cháu cháu mau chóng buông tay! Buông tay ra!”
Anh em họ Lý hoàn toàn không dám tin vào hai mắt mình: “Nó muốn là em lập tức cho hả? Xuân Lan, em có phải điên rồi hay không?”
Thổ phỉ nhỏ cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, ôm đồng hồ đeo tay kia có chút ngây ngẩn.
Nhân lúc này, Trần Bảo Khoa một tay kéo cháu gái qua, nhét vào trong ngực của bà chị đang đứng phía sau.
Được mẹ ấm áp ôm lấy, Tiểu Lục Đào mới hoàn hồn, giống như hiến bảo vật giơ đồng hồ đeo tay lên trước mặt mẹ: “Mẹ ơi, Đào Đào lấy lại được rồi.”
Trần Phương Tú sở dĩ đồng ý Lục Quốc Phú đi kêu Lý Xuân Lan, hơn phân nửa là vì cái đồng hồ này.
Cái đồng hồ này cô rất quý trọng, xưa nay lúc làm việc không dám mang, đều đặt ở trong ngăn kéo, sợ nước vào hoặc là bị đập hỏng.
Cô cũng không biết lý Xuân Lan lấy đi lúc nào, dù sao cô đi tìm đối phương muốn lấy về, đối phương một mực chắc chắn đồng hồ này là mình mua, kiên quyết không thừa nhận.
Trần Phương Tú cho tới bây giờ không nghĩ đến, đồng hồ sẽ lấy loại phương thức này trở lại, chạm vào mặt đồng hồ bóng loáng, ánh mắt cô phức tạp.
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống 250 vang lên bên tai Lục Đào:
[Lấy lại đồng hồ nhãn hiệu Thượng Hải, trị giá 125 đồng.]
Thổ phỉ nhỏ lập tức tỉnh táo tinh thần, mắt to chuyển động, nhìn xung quanh tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Xem xét biểu cảm kia của cô bé, Lý Xuân Lan trong lòng run rẩy: “Chỗ này của thím không có gì cả, đừng tìm thím.”
Trên mặt bà cụ Lục cũng căng thẳng kịch liệt: “Đào Đào, người lớn bàn công chuyện, cháu về nhà trước có được hay không?”
“Không đúng.” Tiểu Lục Đào nói, ánh mắt đã khóa chặt chữ viết của đồng hồ trên bàn: “Cái này cũng là của nhà Đào Đào!”
Cô bé với tay nhỏ nhảy lên, đáng tiếc cô bé còn quá nhỏ, căn bản với không tới.
Trần Quảng Phát đứng gần đó, cầm lấy đồng hồ bỏ xuống bên cạnh giường.
Lúc trước súng gỗ bị anh Đại Cường cướp đi, anh trai khóc vô cùng đau lòng, Đào Đào muốn giúp anh trai cướp về.
Nhìn thấy Đào thổ phỉ không quay đầu mà chạy đi, bà cụ Lục và con trai con dâu cùng nhau nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng bị giày vò như vậy, khí thế phách lối vừa rồi của bọn họ cũng không còn, cậu hai Lý đang níu kéo tay Trần Bảo Dân cũng phải bỏ ra.
Gừng càng già càng cay, bà cụ Lục là người đầu tiên lấy lại trạng thái chiến đấu: “Hôm nay tôi để lời nói ở nơi này, trừ phi tôi chết, các người cũng đừng hòng nghĩ lấy đi một phần từ chỗ này của tôi! Tôi cũng không tin chúng tôi nhiều người như vậy, còn sợ, sợ...”
Lời nói đến một nửa đầu lưỡi bà ta đột nhiên giống như bị thắt nút, trơ mắt nhìn Tiểu Lục Đào đi rồi mà quay lại, đi vào phòng này của bọn họ.
Nhìn thấy trong phòng nhiều người như vậy, cô bé rõ ràng cũng có chút sững sờ.
Nhưng Đào thổ phỉ có cha làm chỗ dựa, Đào thổ phỉ cái gì cũng không sợ.
Ngược lại là Trần Phương Tú bị cô bé làm giật nảy mình: “Đào Đào, con đến đây làm gì? Không phải đã nói con phải ngoan ngoãn ở nhà sao?”
Trần Bảo Khoa vội vàng vươn tay, muốn bế cháu gái giấu ra sau lưng.
Nhưng mà cô bé phản ứng còn nhanh hơn bọn họ, đã khóa chặt mục tiêu, bổ nhào qua ôm chặt lấy đùi của Lý Xuân Lan.
Lý Xuân Lan kêu rít lên một tiếng, gào to: “Cháu cháu cháu muốn làm gì?”
Mấy anh em họ Lý chưa từng nghe cô ta lớn tiếng kêu như vậy, không có bị Tiểu Lục Đào hù, ngược lại đã bị cô ta dọa trước rồi.
Đào thổ phỉ cũng cảm thấy giọng của thím quá lớn, lỗ tai có chút đau.
Nhưng cô bé còn nhớ rõ mình tới đây làm gì, bèn ngẩng khuôn mặt nhỏ dữ dằn nói: “Đưa, đưa đồng hồ của mẹ con cho cháu!”
Đừng nghĩ cô bé không biết, cái đồng hồ kia cô bé đã nhìn thấy mẹ đeo rất nhiều lần, ấn tượng khắc sâu.
Cô bé không biết đồng hồ sao lại ở trên tay của thím, nhưng giúp mẹ lấy lại, chắc chắn không có sai.
Anh em nhà họ Lý là lần đầu tiên chứng kiến trẻ con đến tranh gia sản, đều bị chọc tức quá hóa cười.
“Mày nói trả lại cho mày thì phải trả lại cho mày sao?”
“Nhưng mà, nhà các người không còn ai sao? Lại đem con nhóc này đến...”
Nhưng mà không chờ bọn họ cười xong, Lý Xuân Lan đã tháo cái đồng hồ như có độc trên cổ tay xuống, vội vàng ném vào trong ngực Lục Đào: “Trả lại cháu trả lại cháu này, cháu muốn cái gì đều cho cháu, cháu cháu cháu mau chóng buông tay! Buông tay ra!”
Anh em họ Lý hoàn toàn không dám tin vào hai mắt mình: “Nó muốn là em lập tức cho hả? Xuân Lan, em có phải điên rồi hay không?”
Thổ phỉ nhỏ cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, ôm đồng hồ đeo tay kia có chút ngây ngẩn.
Nhân lúc này, Trần Bảo Khoa một tay kéo cháu gái qua, nhét vào trong ngực của bà chị đang đứng phía sau.
Được mẹ ấm áp ôm lấy, Tiểu Lục Đào mới hoàn hồn, giống như hiến bảo vật giơ đồng hồ đeo tay lên trước mặt mẹ: “Mẹ ơi, Đào Đào lấy lại được rồi.”
Trần Phương Tú sở dĩ đồng ý Lục Quốc Phú đi kêu Lý Xuân Lan, hơn phân nửa là vì cái đồng hồ này.
Cái đồng hồ này cô rất quý trọng, xưa nay lúc làm việc không dám mang, đều đặt ở trong ngăn kéo, sợ nước vào hoặc là bị đập hỏng.
Cô cũng không biết lý Xuân Lan lấy đi lúc nào, dù sao cô đi tìm đối phương muốn lấy về, đối phương một mực chắc chắn đồng hồ này là mình mua, kiên quyết không thừa nhận.
Trần Phương Tú cho tới bây giờ không nghĩ đến, đồng hồ sẽ lấy loại phương thức này trở lại, chạm vào mặt đồng hồ bóng loáng, ánh mắt cô phức tạp.
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống 250 vang lên bên tai Lục Đào:
[Lấy lại đồng hồ nhãn hiệu Thượng Hải, trị giá 125 đồng.]
Thổ phỉ nhỏ lập tức tỉnh táo tinh thần, mắt to chuyển động, nhìn xung quanh tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Xem xét biểu cảm kia của cô bé, Lý Xuân Lan trong lòng run rẩy: “Chỗ này của thím không có gì cả, đừng tìm thím.”
Trên mặt bà cụ Lục cũng căng thẳng kịch liệt: “Đào Đào, người lớn bàn công chuyện, cháu về nhà trước có được hay không?”
“Không đúng.” Tiểu Lục Đào nói, ánh mắt đã khóa chặt chữ viết của đồng hồ trên bàn: “Cái này cũng là của nhà Đào Đào!”
Cô bé với tay nhỏ nhảy lên, đáng tiếc cô bé còn quá nhỏ, căn bản với không tới.
Trần Quảng Phát đứng gần đó, cầm lấy đồng hồ bỏ xuống bên cạnh giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.