Thập Niên 70: Hiệp Nghị Dưỡng Oa
Chương 4: Bởi Vì Quá Xinh Đẹp!
Khương Ti Chử Tửu
14/10/2022
nhóm dịch: bánh bao
Kiều Cửu Hương chuyển đề tài, “Đúng rồi, Tô Anh hỏi em có biện pháp nào có thể ở lại Nam Đảo không.”
Tô Anh không phải người địa phương, vốn định cư với chồng là có thể ở lại, nhưng cô muốn ly hôn, trừ phi cô có một công việc chính thức, nếu không không có biện pháp định cư.
Không thể định cư chỉ có thể trở về quê hương, mà Tô Anh lại không muốn sau khi ly hôn lại trở về nguyên quán bị cười nhạo, hơn nữa nguyên quán cũng không còn công việc, mang theo đứa nhỏ rất khó sinh sống.
Quý Bình Lương suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn muốn giúp Tô Anh.
“Lần này có thể bắt được bọn buôn người, cứu được hài cốt của liệt sĩ bị lừa bán, đồng chí Tô đã lập công, tôi xin phép báo cáo, để chính quyền địa phương giúp Tô Anh giải quyết công việc.”
Quý Bình Lương là một quân nhân chính trực thẳng tanh, quan tâm Tô Anh, hoàn toàn là xuất phát từ cảm kích cô đã cứu cô nhi quân nhân.
Trong lòng Kiều Cửu Hương không thích người phụ nữ xinh đẹp như Tô Anh, đôi mắt đào hoa cong cong, giống như tiểu yêu tinh quyến rũ.
Hơn nữa chồng mình quan tâm quá nhiều đến Tô Anh, trong lòng thím ta không thoải mái lắm.
Thím ta vội vàng khuyên can: “Bộ đội không can thiệp vào chính sách của địa phương, bây giờ thanh niên trí thức về thành tìm việc làm nhiều lắm, anh ra mặt giúp Tô Anh đi cửa sau không thích hợp.”
Quý Bình Lương hỏi ngược lại: “Vậy em có biện pháp gì hay sao?”
Kiều Cửu Hương thật ra đã có biện pháp rồi.
“Em đã có biện pháp, giúp Tô Anh giới thiệu một đối tượng đi, cô ta lập gia đình ở Nam Đảo, có thể được vào hộ khẩu của mẹ con cô ta, Tô Anh cũng đồng ý rồi.”
Quý Bình Lương vừa nghe đây cũng là biện pháp, hơn nữa chỗ chú ấy còn có người rất được.
Hàn Cảnh Viễn vừa ly hôn, Tô Anh đang chuẩn bị ly hôn với chồng, đều mang theo hai đứa con, tình huống không khác nhau lắm.
Hơn nữa Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh là Tô Anh cứu về, rõ ràng rất Tô Anh lưu luyến, bốn đứu nhỏ ở chung còn rất hài hòa.
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn kết hôn có thể hành quân, có việc làm hay không thì không sao cả, Hàn Cảnh Viễn có cấp bậc chính doanh, một tháng một trăm lẻ một đồng trợ cấp, đủ nuôi sống một nhà sáu người.
Quý Bình Lương trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Vậy vừa lúc giới thiệu Hàn Cảnh Viễn cho Tô Anh đi, hai người bọn họ rất xứng đôi.”
Kiều Cửu Hương không vui, “Tô Anh kết hôn lần thứ hai cơ mà, làm sao xứng với doanh trưởng Hàn.”
Quý Bình Lương cũng không cảm thấy đây là một vấn đề, “Kết hôn lần hai thì sao, Hàn Cảnh Viễn cũng là kết hôn lần hai!”
“Sao giống nhau được chứ.”
Điều kiện của Hàn Cảnh Viễn tốt biết bao, cấp chính doanh hai mươi sáu tuổi, thân cao chân dài lại tuấn tú, cấp bậc trong quân khu so với chú ấy khi còn trẻ còn cao hơn, còn có năng lực hơn chú ấy nhiều.
Kiều Cửu Hương muốn giới thiệu anh cho cháu gái của nhà mẹ đẻ.
“Em chuẩn bị giới thiệu Lan Lan cho Tiểu Hàn.”
Kiều Cửu Hương chuyển đề tài, “Đúng rồi, Tô Anh hỏi em có biện pháp nào có thể ở lại Nam Đảo không.”
Tô Anh không phải người địa phương, vốn định cư với chồng là có thể ở lại, nhưng cô muốn ly hôn, trừ phi cô có một công việc chính thức, nếu không không có biện pháp định cư.
Không thể định cư chỉ có thể trở về quê hương, mà Tô Anh lại không muốn sau khi ly hôn lại trở về nguyên quán bị cười nhạo, hơn nữa nguyên quán cũng không còn công việc, mang theo đứa nhỏ rất khó sinh sống.
Quý Bình Lương suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn muốn giúp Tô Anh.
“Lần này có thể bắt được bọn buôn người, cứu được hài cốt của liệt sĩ bị lừa bán, đồng chí Tô đã lập công, tôi xin phép báo cáo, để chính quyền địa phương giúp Tô Anh giải quyết công việc.”
Quý Bình Lương là một quân nhân chính trực thẳng tanh, quan tâm Tô Anh, hoàn toàn là xuất phát từ cảm kích cô đã cứu cô nhi quân nhân.
Trong lòng Kiều Cửu Hương không thích người phụ nữ xinh đẹp như Tô Anh, đôi mắt đào hoa cong cong, giống như tiểu yêu tinh quyến rũ.
Hơn nữa chồng mình quan tâm quá nhiều đến Tô Anh, trong lòng thím ta không thoải mái lắm.
Thím ta vội vàng khuyên can: “Bộ đội không can thiệp vào chính sách của địa phương, bây giờ thanh niên trí thức về thành tìm việc làm nhiều lắm, anh ra mặt giúp Tô Anh đi cửa sau không thích hợp.”
Quý Bình Lương hỏi ngược lại: “Vậy em có biện pháp gì hay sao?”
Kiều Cửu Hương thật ra đã có biện pháp rồi.
“Em đã có biện pháp, giúp Tô Anh giới thiệu một đối tượng đi, cô ta lập gia đình ở Nam Đảo, có thể được vào hộ khẩu của mẹ con cô ta, Tô Anh cũng đồng ý rồi.”
Quý Bình Lương vừa nghe đây cũng là biện pháp, hơn nữa chỗ chú ấy còn có người rất được.
Hàn Cảnh Viễn vừa ly hôn, Tô Anh đang chuẩn bị ly hôn với chồng, đều mang theo hai đứa con, tình huống không khác nhau lắm.
Hơn nữa Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh là Tô Anh cứu về, rõ ràng rất Tô Anh lưu luyến, bốn đứu nhỏ ở chung còn rất hài hòa.
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn kết hôn có thể hành quân, có việc làm hay không thì không sao cả, Hàn Cảnh Viễn có cấp bậc chính doanh, một tháng một trăm lẻ một đồng trợ cấp, đủ nuôi sống một nhà sáu người.
Quý Bình Lương trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Vậy vừa lúc giới thiệu Hàn Cảnh Viễn cho Tô Anh đi, hai người bọn họ rất xứng đôi.”
Kiều Cửu Hương không vui, “Tô Anh kết hôn lần thứ hai cơ mà, làm sao xứng với doanh trưởng Hàn.”
Quý Bình Lương cũng không cảm thấy đây là một vấn đề, “Kết hôn lần hai thì sao, Hàn Cảnh Viễn cũng là kết hôn lần hai!”
“Sao giống nhau được chứ.”
Điều kiện của Hàn Cảnh Viễn tốt biết bao, cấp chính doanh hai mươi sáu tuổi, thân cao chân dài lại tuấn tú, cấp bậc trong quân khu so với chú ấy khi còn trẻ còn cao hơn, còn có năng lực hơn chú ấy nhiều.
Kiều Cửu Hương muốn giới thiệu anh cho cháu gái của nhà mẹ đẻ.
“Em chuẩn bị giới thiệu Lan Lan cho Tiểu Hàn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.