Thập Niên 70: Hôn Nhân Chớp Nhoáng Thật Ngọt Ngào
Chương 22:
Cửu Ức
18/09/2023
Khi Giang Vãn tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng rồi.
Phòng này không lớn, liếc mắt là có thể thấy toàn bộ, Trình Nghiêu không ở đây.
Cô lấy từ trong bảo khố ra một chiếc đồng hồ đeo tay hoàng kim cũ vẫn chạy được, bây giờ là 7 giờ sáng.
Đã muộn rồi.
Thời gian mở cửa của nông trường vào mùa hè là 5h30 phút, có tiếng chuông tập trung, nhưng do cô ngủ sâu quá, không nghe thấy.
Dù sao cũng đã muộn rồi, lấy một quả trứng gà trong bảo khố, thong thả ung rung bóc trứng ăn.
Để mà nói thì bảo khố của cô có một ưu điểm, đó chính là giữ đồ tươi, đồ ăn không cần biết để trong đó bao lâu, đều sẽ tươi như lúc mới cho vào.
Vậy nên, từ nhỏ cô đã gom đồ ăn để trong bảo khố, ban đầu chỉ đơn giản là để dành ở trong đó.
Sau đó mẹ và cậu đều qua đời, có mẹ kế thì sẽ có cha kế, sau những ngày tháng sống không tốt, cô đã học được cách ăn một nửa để một nửa, ông bà nội đối xử với cô không tệ, nhưng khi đã nuôi dưỡng được thói quen này thì không thể thay đổi được.
Sau này lại biết được phải về quê, cô đem luộc hết số trứng mà Lâm Ngọc Mỹ đã trộm giấu đi, giấu trong bảo khố để mang đi cùng.
Đến nông trường hơn một tháng, thỉnh thoảng cô sẽ nhân lúc không có ai chú ý, trộm ăn đồ ăn trong bảo khố.
Nếu như thật sự dựa vào cháo ngũ cốc được nấu nhạt như nước của nhà ăn, cùng với bánh bao hấp cứng như đá, mỗi ngày còn phải xuống ruộng làm việc, cô sợ rằng không trụ được đến hiện tại.
Nồi niêu xoong chảo, còn có mì gạo các loại, đều phải mua.
Trong tay có tiền tiết kiệm, Trình Nghiêu mỗi tháng đều có tiền lương và phiếu, cô cũng có thể đi đào một ít thảo dược đến chợ đen đổi thành tiền, vì vậy tổng thể mà nói, bây giờ trong nhà không thiếu tiền, ngày tháng không khó sống, chỉ duy nhất một điều là cần phải cẩn thận không được quá phách lối, tránh cho người ta ghen tị rồi lại đi báo cáo.
Bên này cô vừa lên xong danh sách, Trình Nghiêu liền đẩy cửa đi vào, trong tay anh đang cầm một cái túi da rắn, dưới đáy túi phồng lên.
Hai người đột nhiên nhìn nhau, Giang Vãn có chút xấu hổ quay mặt đi tránh ánh mắt của anh.
Trong mắt Trình Nghiêu mang theo ý cười, nhẹ giọng hỏi: “Dậy bao lâu rồi? Đã ăn cơm chưa? Muốn ăn cái gì, anh đi nhà ăn lấy về cho em.”
Vừa nói hết câu, ánh mắt anh rơi xuống cái vỏ trứng đặt trên bàn, cứ nghĩ là cô đã đến nhà ăn: “Bữa sáng của em chỉ ăn có một quả trứng? Như vậy sao mà no?”
Hờ, bất cẩn quá, ăn xong quên vứt vỏ trứng đi rồi.
Giang Vãn: “... À, em vẫn còn một quả, anh muốn ăn không?”
Cô giả vờ lấy ra một quả trứng khác từ trong chậu, trên thực tế là lấy ra từ trong bảo khố.
Dù sao thì hiện tại hai người đã kết hôn, vợ chồng một thể, trước mắt xem ra anh ấy cũng khá chăm sóc mình, vậy cô cũng không thể ăn một mình được.
Lòng Trình Nghiêu ấm áp hẳn, nhưng không nhận lấy: “Anh đã ăn sáng rồi, em ăn đi.”
Giang Vãn cũng không miễn cưỡng, “Vậy anh uống ít nước bạc hà đi, em tự nấu đó, mùa hè uống vào giải nhiệt, rất tốt cho sức khoẻ.”
“Được.” Trình Nghiêu bận rộn cả một buổi sáng, quả thật là chưa uống một ngụm nước nào, lúc này cầm bình trà trên bàn lên uống một ngụm lớn.
Nước bạc hà thanh mát trượt vào miệng, làm giảm đi căng thẳng mệt mỏi, quả thật uống rất ngon, anh một hơi uống cạn.
Giang Vãn muốn nói rằng bình trà đó là của cô, nhưng mắt nhìn thấy anh uống cũng uống rồi, bỏ đi, không nói nữa, không thì một lát nữa cô đem đi rửa là được.
Nhìn thấy hình như anh uống chưa đã thèm, liền chỉ chỉ vào ấm nước chuyên dụng phía bên kia: “Bên đó vẫn còn.”
Trình Nghiêu mở nắp của ấm nước chuyên dụng ra, trực tiếp uống gần hết một nửa.
Không chú trọng một chút nào.
Giang Vãn không nhìn nữa, đáng mắt đi nơi khác, ánh mắt va vào chiếc túi da rắn anh đặt ở cửa.
Trình Nghiêu nói: “Hôm nay trong nhà không phải muốn nhóm lửa sao, anh đi lên núi một chuyến, bắt được một con thỏ rừng với một con gà rừng.”
“Thật sao?” Ánh mắt Giang Vãn sáng lên, nhanh chân đi đến mở miệng túi ra xem, quả nhiên là gà rừng và thỏ rừng, không biết là đang chết hay đang ngất, dù sao cũng không cử động.
Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa thịt lớn rồi!
Quan trọng là thứ này không cần dùng đến tiền!
Trình Nghiêu nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của cô, khoé miệng nhếch lên cười:
“Anh đã xin nghỉ cho hai chúng ta một ngày, buổi sáng chúng ta lên trấn trên, mua những thứ cần phải mua về, buổi chiều anh đi mua gạch, nhân lúc thời tiết đang tốt, chúng ta mau chóng xây nhà thôi.”
Nói xây nhà là xây liền?
Hai mắt Giang Vãn sáng lấp lánh, gật đầu: “Được!”
Một cuộc sống có triển vọng như thế này, cảm thấy thật tốt!
Trình Nghiêu bị choáng váng trước nụ cười trên khuôn mặt của cô, nụ cười này như có một cái móc, trực tiếp móc vào tim của anh mất rồi.
Anh nhìn cô lấy gà rừng và thỏ rừng ra đặt vào trong góc phòng, nhìn cứ như sóc đang dự trữ thức ăn vậy, cực kỳ đáng yêu.
Phòng này không lớn, liếc mắt là có thể thấy toàn bộ, Trình Nghiêu không ở đây.
Cô lấy từ trong bảo khố ra một chiếc đồng hồ đeo tay hoàng kim cũ vẫn chạy được, bây giờ là 7 giờ sáng.
Đã muộn rồi.
Thời gian mở cửa của nông trường vào mùa hè là 5h30 phút, có tiếng chuông tập trung, nhưng do cô ngủ sâu quá, không nghe thấy.
Dù sao cũng đã muộn rồi, lấy một quả trứng gà trong bảo khố, thong thả ung rung bóc trứng ăn.
Để mà nói thì bảo khố của cô có một ưu điểm, đó chính là giữ đồ tươi, đồ ăn không cần biết để trong đó bao lâu, đều sẽ tươi như lúc mới cho vào.
Vậy nên, từ nhỏ cô đã gom đồ ăn để trong bảo khố, ban đầu chỉ đơn giản là để dành ở trong đó.
Sau đó mẹ và cậu đều qua đời, có mẹ kế thì sẽ có cha kế, sau những ngày tháng sống không tốt, cô đã học được cách ăn một nửa để một nửa, ông bà nội đối xử với cô không tệ, nhưng khi đã nuôi dưỡng được thói quen này thì không thể thay đổi được.
Sau này lại biết được phải về quê, cô đem luộc hết số trứng mà Lâm Ngọc Mỹ đã trộm giấu đi, giấu trong bảo khố để mang đi cùng.
Đến nông trường hơn một tháng, thỉnh thoảng cô sẽ nhân lúc không có ai chú ý, trộm ăn đồ ăn trong bảo khố.
Nếu như thật sự dựa vào cháo ngũ cốc được nấu nhạt như nước của nhà ăn, cùng với bánh bao hấp cứng như đá, mỗi ngày còn phải xuống ruộng làm việc, cô sợ rằng không trụ được đến hiện tại.
Nồi niêu xoong chảo, còn có mì gạo các loại, đều phải mua.
Trong tay có tiền tiết kiệm, Trình Nghiêu mỗi tháng đều có tiền lương và phiếu, cô cũng có thể đi đào một ít thảo dược đến chợ đen đổi thành tiền, vì vậy tổng thể mà nói, bây giờ trong nhà không thiếu tiền, ngày tháng không khó sống, chỉ duy nhất một điều là cần phải cẩn thận không được quá phách lối, tránh cho người ta ghen tị rồi lại đi báo cáo.
Bên này cô vừa lên xong danh sách, Trình Nghiêu liền đẩy cửa đi vào, trong tay anh đang cầm một cái túi da rắn, dưới đáy túi phồng lên.
Hai người đột nhiên nhìn nhau, Giang Vãn có chút xấu hổ quay mặt đi tránh ánh mắt của anh.
Trong mắt Trình Nghiêu mang theo ý cười, nhẹ giọng hỏi: “Dậy bao lâu rồi? Đã ăn cơm chưa? Muốn ăn cái gì, anh đi nhà ăn lấy về cho em.”
Vừa nói hết câu, ánh mắt anh rơi xuống cái vỏ trứng đặt trên bàn, cứ nghĩ là cô đã đến nhà ăn: “Bữa sáng của em chỉ ăn có một quả trứng? Như vậy sao mà no?”
Hờ, bất cẩn quá, ăn xong quên vứt vỏ trứng đi rồi.
Giang Vãn: “... À, em vẫn còn một quả, anh muốn ăn không?”
Cô giả vờ lấy ra một quả trứng khác từ trong chậu, trên thực tế là lấy ra từ trong bảo khố.
Dù sao thì hiện tại hai người đã kết hôn, vợ chồng một thể, trước mắt xem ra anh ấy cũng khá chăm sóc mình, vậy cô cũng không thể ăn một mình được.
Lòng Trình Nghiêu ấm áp hẳn, nhưng không nhận lấy: “Anh đã ăn sáng rồi, em ăn đi.”
Giang Vãn cũng không miễn cưỡng, “Vậy anh uống ít nước bạc hà đi, em tự nấu đó, mùa hè uống vào giải nhiệt, rất tốt cho sức khoẻ.”
“Được.” Trình Nghiêu bận rộn cả một buổi sáng, quả thật là chưa uống một ngụm nước nào, lúc này cầm bình trà trên bàn lên uống một ngụm lớn.
Nước bạc hà thanh mát trượt vào miệng, làm giảm đi căng thẳng mệt mỏi, quả thật uống rất ngon, anh một hơi uống cạn.
Giang Vãn muốn nói rằng bình trà đó là của cô, nhưng mắt nhìn thấy anh uống cũng uống rồi, bỏ đi, không nói nữa, không thì một lát nữa cô đem đi rửa là được.
Nhìn thấy hình như anh uống chưa đã thèm, liền chỉ chỉ vào ấm nước chuyên dụng phía bên kia: “Bên đó vẫn còn.”
Trình Nghiêu mở nắp của ấm nước chuyên dụng ra, trực tiếp uống gần hết một nửa.
Không chú trọng một chút nào.
Giang Vãn không nhìn nữa, đáng mắt đi nơi khác, ánh mắt va vào chiếc túi da rắn anh đặt ở cửa.
Trình Nghiêu nói: “Hôm nay trong nhà không phải muốn nhóm lửa sao, anh đi lên núi một chuyến, bắt được một con thỏ rừng với một con gà rừng.”
“Thật sao?” Ánh mắt Giang Vãn sáng lên, nhanh chân đi đến mở miệng túi ra xem, quả nhiên là gà rừng và thỏ rừng, không biết là đang chết hay đang ngất, dù sao cũng không cử động.
Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa thịt lớn rồi!
Quan trọng là thứ này không cần dùng đến tiền!
Trình Nghiêu nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của cô, khoé miệng nhếch lên cười:
“Anh đã xin nghỉ cho hai chúng ta một ngày, buổi sáng chúng ta lên trấn trên, mua những thứ cần phải mua về, buổi chiều anh đi mua gạch, nhân lúc thời tiết đang tốt, chúng ta mau chóng xây nhà thôi.”
Nói xây nhà là xây liền?
Hai mắt Giang Vãn sáng lấp lánh, gật đầu: “Được!”
Một cuộc sống có triển vọng như thế này, cảm thấy thật tốt!
Trình Nghiêu bị choáng váng trước nụ cười trên khuôn mặt của cô, nụ cười này như có một cái móc, trực tiếp móc vào tim của anh mất rồi.
Anh nhìn cô lấy gà rừng và thỏ rừng ra đặt vào trong góc phòng, nhìn cứ như sóc đang dự trữ thức ăn vậy, cực kỳ đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.