Thập Niên 70: Hôn Nhân Chớp Nhoáng Thật Ngọt Ngào
Chương 24:
Cửu Ức
18/09/2023
Trình Nghiêu nói: “Không sao, mỗi ngày đều chỉ làm một lúc sau khi ăn xong, không chậm trễ chuyện chính, có điều chúng ta nhiều người, làm thì cũng sẽ nhanh thôi, đến lúc đó anh sẽ lên núi kiếm chút đồ hoang dã, cho bọn họ thêm một bữa.”
Giang Vãn luôn luôn quan sát biểu cảm của anh, nhìn thấy anh gặp được cơm trắng cũng không có thay đổi tâm tình gì cả, thì múc một bát canh gà rừng bắt đầu ăn cơm, khoé miệng anh cong lên gần như không thể nhìn thấy.
Bữa cơm ngày hôm nay, cô cố ý nấu cơm trắng và màn thầu bột trắng, cho đến nay, nhìn vào toàn bộ nông trường, hoặc là nói tất cả các nơi, đều không có ai dám ăn như thế này, bởi vì thu hoạch của bên này luôn không tốt, cuộc sống hàng ngày của mọi người đều rất tiết kiệm, có thể ăn hai gạo trộn hạt kê đã là xa xỉ.
Nhưng bữa cơm đầu tiên dưới tay cô chính là cơm trắng.
Lại còn có hẳn một con gà hầm với khoai tây, thức ăn chỉ có một mùi vị cũng không tốt, đây đích thực là trình độ thực sự của cô, cô không muốn giấu diếm, cũng không muốn có ý nghĩ tự làm khó bản thân đi nịnh bợ ai.
Những cái này anh đều có thể tiếp nhận, chính là biểu đạt cuộc sống sau này, ít nhất hai người cũng sẽ không vì những nhu yếu phẩm này mà cãi nhau, đây mặc dù là chuyện nhỏ, nhưng cũng có thể từ trong đó nhìn ra được sự hoà hợp giữa hai vợ chồng.
Ít nhất, hiện tại xem ra, người đàn ông này không nhỏ nhen, rất có trách nhiệm và hào phóng, cũng thật sự muốn mang cuộc sống tốt đẹp đến cho người phụ nữ.
Nói trắng ra là cô may mắn, nhắm mắt chọn bừa, cũng chọn được ra một người đàn ông tốt.
Anh có thái độ, Giang Vãn cũng có bày tỏ, cô lấy cho anh một bát canh bột mì, nói:
“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta bật bếp nhóm lửa, em nghĩ nên ăn ngon một chút, có một khởi đầu tốt, hi vọng cuộc sống sau này của chúng ta luôn tốt đẹp, có điều sau này chúng ta vẫn nên ăn uống tiết kiệm một chút, nhưng em không thích ăn cơm độn ngô và cháo vụn lắm.”
Đây là lời thật lòng, thỉnh thoảng ăn thì còn được, ăn nhiều rồi sẽ khàn giọng.
Trình Nghiêu không nói gì thêm gật gật đầu: “Em tự xem rồi nấu, muốn ăn cái gì thì làm cái đó.”
Anh không ăn thịt gà mấy, nhưng lại ăn hết sạch khoai tây, ngược lại là gắp cho cô một cái đùi gà.
Giang Vãn đúng là muốn ăn, nhưng không biết có phải là do con gà này già quá, hay là do kỹ thuật nấu nướng của cô quá kém, tổng thể lại thịt gà vừa dai vừa cứng, cô cắn không được.
Trình Nghiêu nhìn thấy rồi, cười: “Lần sau cứ để đó, đợi anh về rồi làm, tài nghệ hầm gà hầm thịt của anh cũng được lắm.”
Nói đến đây, anh ngừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: “Thịt thỏ anh làm cũng rất tuyệt, sau sẽ làm cho em ăn thử.”
Giang Vãn dừng động tác ăn thịt lại, sau đó đắn đo mở miệng: “Hôm nay mua hơi nhiều đồ, thời tiết lại nóng, sẽ hỏng đó, em… em cất hết đi rồi.”
Trình Nghiêu “ừm” một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Thực ra thì Giang Vãn không muốn giấu diếm anh chuyện này, dù sao cũng là cuộc sống của hai người, cô không thể nào đề phòng anh từng giây từng phút được.
Vả lại cũng đề phòng không nổi anh, anh là một quân nhân xuất ngũ rất ưu tú, hơn nữa cô thật sự không thể bảo đảm có thể giấu diếm cái tính thích giấu bảo bối của mình với anh cả đời được.
Ví dụ như hôm nay, chỉ là một tiểu tiết nhỏ, anh cũng có thể phát hiện ra.
Nghĩ đến hai ngày này sống chung với nhau, cô cảm thấy anh là một người tốt, cũng có thể cược một ván.
Cuối cùng, cô ngừng lại một lát, đùa nghịch hỏi nhỏ anh: “Nếu như, em biết pháp thuật gì đó, anh có báo cáo em không, có bắt nhốt em lại không?”
Trình Nghiêu nghẹn lời ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó khôi phục lại tự nhiên, bình tĩnh nói: “Sẽ không, chúng ta là vợ chồng.”
Ngừng lại một chút, lại nói: “Nhưng bình thường em nên chú ý khiêm tốn một chút, đừng có để những người khác phát hiện ra.”
Nói chuyện với người thông minh, chính là thoải mái như thế đó.
Hai người giống như cái gì cũng không nói, lại giống như cái gì cũng đều nói cả rồi, cũng đều rõ ràng cả.
Trình Nghiêu hiểu rõ, thật ra đồ đạc trong nhà đều do cô thu dọn, cô có một đặc điểm riêng, không thể tùy tiện chỉ ra bản lĩnh của người.
Giang Vãn hiểu rõ, thực ra anh đều nhìn thấu rồi, nhưng rất lý trí lại tôn trọng người khác mà không nói toạc ra.
Cô cười nhẹ nhàng, sau đó mở ra chủ đề: “Lần đầu tiên em hầm thịt gà rừng, chắc là do sau khi tắt lửa không đậy lại kỹ càng, ngày mai hầm thêm một chút nữa chắc là sẽ mềm ra thôi, rồi thêm một ít bột mì vào trong, sẽ ăn rất ngon đó.”
Trình Nghiêu nuốt xuống miếng cơm trong miệng, chân thành nói: “Ngày mai đợi anh quay về, để anh hầm.”
Quả thật không việc gì phải lãng phí đồ hoang dã tốt như này.
Giang Vãn cười cười, không từ chối.
Ăn cơm xong, theo lệ cũ vẫn là Trình Nghiêu rửa bát.
Giang Vãn mang cơm vẫn chưa ăn đến để vào bát sạch, để cùng với thịt gà vẫn chưa ăn hết, thu dọn hết vào trong bảo khố, sau đó đun nước tắm.
Bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng nói chuyện, không bao lâu Trình Nghiêu mang bát đũa được rửa sạch sẽ đi vào, đưa cho cô: “Em ngủ sớm chút, bọn anh nhân lúc trời còn sáng đi đập cho đất tơi ra.”
Giang Vãn luôn luôn quan sát biểu cảm của anh, nhìn thấy anh gặp được cơm trắng cũng không có thay đổi tâm tình gì cả, thì múc một bát canh gà rừng bắt đầu ăn cơm, khoé miệng anh cong lên gần như không thể nhìn thấy.
Bữa cơm ngày hôm nay, cô cố ý nấu cơm trắng và màn thầu bột trắng, cho đến nay, nhìn vào toàn bộ nông trường, hoặc là nói tất cả các nơi, đều không có ai dám ăn như thế này, bởi vì thu hoạch của bên này luôn không tốt, cuộc sống hàng ngày của mọi người đều rất tiết kiệm, có thể ăn hai gạo trộn hạt kê đã là xa xỉ.
Nhưng bữa cơm đầu tiên dưới tay cô chính là cơm trắng.
Lại còn có hẳn một con gà hầm với khoai tây, thức ăn chỉ có một mùi vị cũng không tốt, đây đích thực là trình độ thực sự của cô, cô không muốn giấu diếm, cũng không muốn có ý nghĩ tự làm khó bản thân đi nịnh bợ ai.
Những cái này anh đều có thể tiếp nhận, chính là biểu đạt cuộc sống sau này, ít nhất hai người cũng sẽ không vì những nhu yếu phẩm này mà cãi nhau, đây mặc dù là chuyện nhỏ, nhưng cũng có thể từ trong đó nhìn ra được sự hoà hợp giữa hai vợ chồng.
Ít nhất, hiện tại xem ra, người đàn ông này không nhỏ nhen, rất có trách nhiệm và hào phóng, cũng thật sự muốn mang cuộc sống tốt đẹp đến cho người phụ nữ.
Nói trắng ra là cô may mắn, nhắm mắt chọn bừa, cũng chọn được ra một người đàn ông tốt.
Anh có thái độ, Giang Vãn cũng có bày tỏ, cô lấy cho anh một bát canh bột mì, nói:
“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta bật bếp nhóm lửa, em nghĩ nên ăn ngon một chút, có một khởi đầu tốt, hi vọng cuộc sống sau này của chúng ta luôn tốt đẹp, có điều sau này chúng ta vẫn nên ăn uống tiết kiệm một chút, nhưng em không thích ăn cơm độn ngô và cháo vụn lắm.”
Đây là lời thật lòng, thỉnh thoảng ăn thì còn được, ăn nhiều rồi sẽ khàn giọng.
Trình Nghiêu không nói gì thêm gật gật đầu: “Em tự xem rồi nấu, muốn ăn cái gì thì làm cái đó.”
Anh không ăn thịt gà mấy, nhưng lại ăn hết sạch khoai tây, ngược lại là gắp cho cô một cái đùi gà.
Giang Vãn đúng là muốn ăn, nhưng không biết có phải là do con gà này già quá, hay là do kỹ thuật nấu nướng của cô quá kém, tổng thể lại thịt gà vừa dai vừa cứng, cô cắn không được.
Trình Nghiêu nhìn thấy rồi, cười: “Lần sau cứ để đó, đợi anh về rồi làm, tài nghệ hầm gà hầm thịt của anh cũng được lắm.”
Nói đến đây, anh ngừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: “Thịt thỏ anh làm cũng rất tuyệt, sau sẽ làm cho em ăn thử.”
Giang Vãn dừng động tác ăn thịt lại, sau đó đắn đo mở miệng: “Hôm nay mua hơi nhiều đồ, thời tiết lại nóng, sẽ hỏng đó, em… em cất hết đi rồi.”
Trình Nghiêu “ừm” một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Thực ra thì Giang Vãn không muốn giấu diếm anh chuyện này, dù sao cũng là cuộc sống của hai người, cô không thể nào đề phòng anh từng giây từng phút được.
Vả lại cũng đề phòng không nổi anh, anh là một quân nhân xuất ngũ rất ưu tú, hơn nữa cô thật sự không thể bảo đảm có thể giấu diếm cái tính thích giấu bảo bối của mình với anh cả đời được.
Ví dụ như hôm nay, chỉ là một tiểu tiết nhỏ, anh cũng có thể phát hiện ra.
Nghĩ đến hai ngày này sống chung với nhau, cô cảm thấy anh là một người tốt, cũng có thể cược một ván.
Cuối cùng, cô ngừng lại một lát, đùa nghịch hỏi nhỏ anh: “Nếu như, em biết pháp thuật gì đó, anh có báo cáo em không, có bắt nhốt em lại không?”
Trình Nghiêu nghẹn lời ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó khôi phục lại tự nhiên, bình tĩnh nói: “Sẽ không, chúng ta là vợ chồng.”
Ngừng lại một chút, lại nói: “Nhưng bình thường em nên chú ý khiêm tốn một chút, đừng có để những người khác phát hiện ra.”
Nói chuyện với người thông minh, chính là thoải mái như thế đó.
Hai người giống như cái gì cũng không nói, lại giống như cái gì cũng đều nói cả rồi, cũng đều rõ ràng cả.
Trình Nghiêu hiểu rõ, thật ra đồ đạc trong nhà đều do cô thu dọn, cô có một đặc điểm riêng, không thể tùy tiện chỉ ra bản lĩnh của người.
Giang Vãn hiểu rõ, thực ra anh đều nhìn thấu rồi, nhưng rất lý trí lại tôn trọng người khác mà không nói toạc ra.
Cô cười nhẹ nhàng, sau đó mở ra chủ đề: “Lần đầu tiên em hầm thịt gà rừng, chắc là do sau khi tắt lửa không đậy lại kỹ càng, ngày mai hầm thêm một chút nữa chắc là sẽ mềm ra thôi, rồi thêm một ít bột mì vào trong, sẽ ăn rất ngon đó.”
Trình Nghiêu nuốt xuống miếng cơm trong miệng, chân thành nói: “Ngày mai đợi anh quay về, để anh hầm.”
Quả thật không việc gì phải lãng phí đồ hoang dã tốt như này.
Giang Vãn cười cười, không từ chối.
Ăn cơm xong, theo lệ cũ vẫn là Trình Nghiêu rửa bát.
Giang Vãn mang cơm vẫn chưa ăn đến để vào bát sạch, để cùng với thịt gà vẫn chưa ăn hết, thu dọn hết vào trong bảo khố, sau đó đun nước tắm.
Bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng nói chuyện, không bao lâu Trình Nghiêu mang bát đũa được rửa sạch sẽ đi vào, đưa cho cô: “Em ngủ sớm chút, bọn anh nhân lúc trời còn sáng đi đập cho đất tơi ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.