Thập Niên 70: Hôn Nhân Chớp Nhoáng Thật Ngọt Ngào
Chương 37:
Cửu Ức
24/09/2023
Bên Trình Nghiêu còn chưa xong việc, các thành viên đội kỹ thuật không có khả năng trở về vào thời điểm này, ngoại trừ cô đang đi trên con đường này ...
Còn ai nữa?
Cô nắm chặt tay, lý trí bảo rằng cô không thể về nhà lúc này, vì bên ký túc xá của đội kỹ thuật không có ai. Cô muốn tìm Trình Nghiêu, cho dù không được thì cô cũng muốn đi tới nơi đông người.
Hoặc đến văn phòng nông trường, lãnh đạo mới tới không có khả năng nhìn thấy cô gặp chuyện nhưng không cứu, ngoài ra ở đó còn có Lục Minh.
Kết quả khi cô xoay người, quả nhiên có một người đang đối mặt với cô, chính là Cao Quân, người vừa được thả về trước mùa vụ thu hoạch.
Giang Vãn cảm thấy người này hơi quen mắt, hình như trước kia người này đã từng quấy rối cô, nhưng cô không biết cụ thể hắn ta là ai.
Cô bình tĩnh tránh sang một bên nhường đường, nhưng vừa di chuyển thì Cao Quân cũng di chuyển, đứng ngay trước mặt cô.
Đôi mắt hắn ta lóe lên ác độc lộ liễu đến mức trắng trợn, trên mặt nở nụ cười, mang theo sự sung sướng khi trả thù.
Giang Vãn cảm thấy căng thẳng, hô hấp ngưng trệ, cô đứng đó một lúc, lưỡng lự không biết nên tiến lên hay lùi lại.
Bởi vì con đường ở đây rất hẹp nên hắn ta dừng lại ở giữa đường khiến cô không thể đi qua.
Bên cạnh là cánh đồng ngô còn chưa thu hoạch, cao hơn đầu người, nếu có người chui vào thù cơ thể ngay lập tức có thể bị che khuất...
Theo bản năng, toàn bộ cơ thể Giang Vãn bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi, cô phải làm sao bây giờ? Phải làm gì vào lúc này?
Cô nhìn chăm chú vào người đàn ông, hít một hơi thật sâu và chuẩn bị hét lên.
Đột nhiên, phía sau xuất hiện một người đàn ông khác, người đàn ông nhìn cô, rồi lại nhìn Cao Quân: "Anh đến đây làm gì?"
Cả người Cao Quân cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên nham hiểm nhưng chỉ trong nháy mắt, sau đó hắn ta không kiên nhẫn nói: "Tôi đi dạo lung tung, anh quản ông đây?"
Người đàn ông đi về phía họ một bước, đứng giữa hắn ta và Giang Vãn, sau đó nói: "Tôi có một số việc phải tìm đội trưởng đội kỹ thuật, anh có muốn đi với tôi không?"
Cao Quân nghe vậy, sắc mặt trở nên ghê tởm, khịt mũi: "Ông đây tìm hắn làm gì?"
Nói xong hắn ta quay người bỏ chạy.
Mãi đến khi hắn ta biến mất ở góc đường, người đàn ông lúc này mới xoay người lại, không có một biểu cảm gì thêm, trên trán bên trái có một vết sẹo dài, khiến anh ấy trông hung dữ và hơi đáng sợ.
Giang Vãn xác định rằng cô không biết anh ấy, nhưng hình như nhìn anh ấy có chút quen mắt, anh ấy là người của trang trại này.
Nghĩ như vậy, lại kết hợp với đặc điểm trên mặt của anh ấy, hô hấp của Giang Vãn lại càng khó khăn hơn, hai tay nắm chặt không dám buông lỏng cảnh giác, nhìn anh ấy không chớp mắt.
Người đàn ông tự giới thiệu: "Tôi tên là Đổng Bác Hậu, tôi đang tìm chồng của cô có chút việc cần bàn."
Giang Vãn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám khinh thường: "Anh ấy vẫn chưa về, hiện vẫn đang ngoài ruộng."
Đổng Bác Hậu gật đầu: "Được, vậy để tôi đi tìm anh ấy."
Nói xong, anh ấy lại dừng lại một chút rồi hỏi: "Cô có muốn đi cùng không?"
Giang Vãn do dự một lúc, nhìn về con đường phía sau, cô không chắc người đàn ông lúc nãy có quay lại nữa hay không, nhưng cô cũng sợ phải đi cùng người đàn ông xa lạ này.
Dường như Đổng Bác Hậu nhìn thấy sự do dự và băn khoăn của cô: "Nếu muốn đi thì đi theo tôi."
Nói xong không đợi cô trả lời đã xoay người bỏ đi.
Giang Vãn cắn răng đi theo phía sau anh ấy.
Chẳng bao lâu hai người đã đến một địa điểm náo nhiệt, có thể nhìn thấy nhiều dân làng đang đi cùng nhau về nhà, những thanh niên tri thức đang cùng nhau trở về trung tâm giáo dục thanh thiếu niên.
Giang Vãn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng lúc này mới thả lỏng.
Cũng tại đây, Đổng Bác Hậu mới bước nhanh hơn, rất nhanh đã bỏ xa cô, tìm được Trình Nghiêu trước cô một lúc.
Đổng Bắc Hậu tìm được Trình Nghiêu, anh ấy nói tới mục đích của mình khi muốn tìm anh:
"...Bọn họ vừa mới được thả về, tâm lý còn chưa được chấn chỉnh, trong công việc bọn họ rất thụ động, ngay từ đầu đã không đủ nhân lực, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chậm trễ tiến độ thu hoạch mùa thu."
Trình Nghiêu gật đầu: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ cùng bọn Lục Minh đề nghị và xem xét đưa họ đến bên đội kỹ thuật."
Hoặc là cài cắm vào đội ngũ binh lính đóng quân, chỉ cần có người theo dõi và giám sát, những người này có náo loạn thì cũng không gây ra được nhiều rắc rối."
Sau khi nói xong, anh lại bổ sung thêm: "Từ giờ trở đi, những tình huống như vậy cậu cứ nói thẳng với Lục Minh, hiện tại tôi chỉ là đội trưởng đội kỹ thuật thôi."
Đổng Bá Hậu nhìn anh bằng ánh mắt sâu sắc, sau đó cụp mí mắt không nói gì nữa.
Sau đó anh ấy kể lại chuyện Giang Vãn, trong lúc đi tìm Trình Nghiêu để nói chuyện, lô đất bọn họ phụ trách không cùng một chỗ cho nên anh ấy không biết đội kỹ thuật hôm nay sẽ phải tăng ca để thu hoạch.
Cũng may anh ấy đến ký túc xá của đội kỹ sư để tìm người thì tình cờ gặp Cao Quân không có ý tốt đang chặn Giang Vãn.
Trình Nghiêu sắc mặt xám xịt, hai tay đột nhiên nắm chặt, cánh tay nổi lên gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh nói người đó là ai?"
Còn ai nữa?
Cô nắm chặt tay, lý trí bảo rằng cô không thể về nhà lúc này, vì bên ký túc xá của đội kỹ thuật không có ai. Cô muốn tìm Trình Nghiêu, cho dù không được thì cô cũng muốn đi tới nơi đông người.
Hoặc đến văn phòng nông trường, lãnh đạo mới tới không có khả năng nhìn thấy cô gặp chuyện nhưng không cứu, ngoài ra ở đó còn có Lục Minh.
Kết quả khi cô xoay người, quả nhiên có một người đang đối mặt với cô, chính là Cao Quân, người vừa được thả về trước mùa vụ thu hoạch.
Giang Vãn cảm thấy người này hơi quen mắt, hình như trước kia người này đã từng quấy rối cô, nhưng cô không biết cụ thể hắn ta là ai.
Cô bình tĩnh tránh sang một bên nhường đường, nhưng vừa di chuyển thì Cao Quân cũng di chuyển, đứng ngay trước mặt cô.
Đôi mắt hắn ta lóe lên ác độc lộ liễu đến mức trắng trợn, trên mặt nở nụ cười, mang theo sự sung sướng khi trả thù.
Giang Vãn cảm thấy căng thẳng, hô hấp ngưng trệ, cô đứng đó một lúc, lưỡng lự không biết nên tiến lên hay lùi lại.
Bởi vì con đường ở đây rất hẹp nên hắn ta dừng lại ở giữa đường khiến cô không thể đi qua.
Bên cạnh là cánh đồng ngô còn chưa thu hoạch, cao hơn đầu người, nếu có người chui vào thù cơ thể ngay lập tức có thể bị che khuất...
Theo bản năng, toàn bộ cơ thể Giang Vãn bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi, cô phải làm sao bây giờ? Phải làm gì vào lúc này?
Cô nhìn chăm chú vào người đàn ông, hít một hơi thật sâu và chuẩn bị hét lên.
Đột nhiên, phía sau xuất hiện một người đàn ông khác, người đàn ông nhìn cô, rồi lại nhìn Cao Quân: "Anh đến đây làm gì?"
Cả người Cao Quân cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên nham hiểm nhưng chỉ trong nháy mắt, sau đó hắn ta không kiên nhẫn nói: "Tôi đi dạo lung tung, anh quản ông đây?"
Người đàn ông đi về phía họ một bước, đứng giữa hắn ta và Giang Vãn, sau đó nói: "Tôi có một số việc phải tìm đội trưởng đội kỹ thuật, anh có muốn đi với tôi không?"
Cao Quân nghe vậy, sắc mặt trở nên ghê tởm, khịt mũi: "Ông đây tìm hắn làm gì?"
Nói xong hắn ta quay người bỏ chạy.
Mãi đến khi hắn ta biến mất ở góc đường, người đàn ông lúc này mới xoay người lại, không có một biểu cảm gì thêm, trên trán bên trái có một vết sẹo dài, khiến anh ấy trông hung dữ và hơi đáng sợ.
Giang Vãn xác định rằng cô không biết anh ấy, nhưng hình như nhìn anh ấy có chút quen mắt, anh ấy là người của trang trại này.
Nghĩ như vậy, lại kết hợp với đặc điểm trên mặt của anh ấy, hô hấp của Giang Vãn lại càng khó khăn hơn, hai tay nắm chặt không dám buông lỏng cảnh giác, nhìn anh ấy không chớp mắt.
Người đàn ông tự giới thiệu: "Tôi tên là Đổng Bác Hậu, tôi đang tìm chồng của cô có chút việc cần bàn."
Giang Vãn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám khinh thường: "Anh ấy vẫn chưa về, hiện vẫn đang ngoài ruộng."
Đổng Bác Hậu gật đầu: "Được, vậy để tôi đi tìm anh ấy."
Nói xong, anh ấy lại dừng lại một chút rồi hỏi: "Cô có muốn đi cùng không?"
Giang Vãn do dự một lúc, nhìn về con đường phía sau, cô không chắc người đàn ông lúc nãy có quay lại nữa hay không, nhưng cô cũng sợ phải đi cùng người đàn ông xa lạ này.
Dường như Đổng Bác Hậu nhìn thấy sự do dự và băn khoăn của cô: "Nếu muốn đi thì đi theo tôi."
Nói xong không đợi cô trả lời đã xoay người bỏ đi.
Giang Vãn cắn răng đi theo phía sau anh ấy.
Chẳng bao lâu hai người đã đến một địa điểm náo nhiệt, có thể nhìn thấy nhiều dân làng đang đi cùng nhau về nhà, những thanh niên tri thức đang cùng nhau trở về trung tâm giáo dục thanh thiếu niên.
Giang Vãn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng lúc này mới thả lỏng.
Cũng tại đây, Đổng Bác Hậu mới bước nhanh hơn, rất nhanh đã bỏ xa cô, tìm được Trình Nghiêu trước cô một lúc.
Đổng Bắc Hậu tìm được Trình Nghiêu, anh ấy nói tới mục đích của mình khi muốn tìm anh:
"...Bọn họ vừa mới được thả về, tâm lý còn chưa được chấn chỉnh, trong công việc bọn họ rất thụ động, ngay từ đầu đã không đủ nhân lực, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chậm trễ tiến độ thu hoạch mùa thu."
Trình Nghiêu gật đầu: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ cùng bọn Lục Minh đề nghị và xem xét đưa họ đến bên đội kỹ thuật."
Hoặc là cài cắm vào đội ngũ binh lính đóng quân, chỉ cần có người theo dõi và giám sát, những người này có náo loạn thì cũng không gây ra được nhiều rắc rối."
Sau khi nói xong, anh lại bổ sung thêm: "Từ giờ trở đi, những tình huống như vậy cậu cứ nói thẳng với Lục Minh, hiện tại tôi chỉ là đội trưởng đội kỹ thuật thôi."
Đổng Bá Hậu nhìn anh bằng ánh mắt sâu sắc, sau đó cụp mí mắt không nói gì nữa.
Sau đó anh ấy kể lại chuyện Giang Vãn, trong lúc đi tìm Trình Nghiêu để nói chuyện, lô đất bọn họ phụ trách không cùng một chỗ cho nên anh ấy không biết đội kỹ thuật hôm nay sẽ phải tăng ca để thu hoạch.
Cũng may anh ấy đến ký túc xá của đội kỹ sư để tìm người thì tình cờ gặp Cao Quân không có ý tốt đang chặn Giang Vãn.
Trình Nghiêu sắc mặt xám xịt, hai tay đột nhiên nắm chặt, cánh tay nổi lên gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh nói người đó là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.