Thập Niên 70: Hôn Nhân Chớp Nhoáng Thật Ngọt Ngào
Chương 44:
Cửu Ức
24/09/2023
Giang Vãn: “...”
Kệ, anh nói thế thì là thế đi.
Cuối cùng đi mua gia vị rồi hai người mới rời khỏi hợp tác xã cung ứng.
Sau khi rời khỏi hợp tác xã cung ứng, Giang Vãn cất từng thứ trong túi da rắn vào bảo khố.
Đặc biệt khi đi đến góc đường không có người chú ý, thì thẳng tay bỏ cả bao gạo và bột mì vào, họ đã mua khoảng một trăm cân gạo và một trăm cân bột mì, chất đầy nặng trĩu trên xe đạp.
Bây giờ thì tốt rồi, trên xe chỉ treo một ít xương sườn, rau củ, gia vị, nhẹ bẫng.
Trên đường trở về, lại đi ngang trước con hẻm kia, Giang Vãn không khỏi kéo quần áo của Trình Nghiêu.
Trình Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Giang Vãn vắt óc suy nghĩ xem nên nói thế nào, người đàn ông trước mặt này chính trực như vậy, cô phải nói với anh chuyện đi chợ đen, rồi còn làm một vài chuyện đầu cơ trục lợi nữa…
Cô thấy mình như đang khiêu vũ trên lưỡi dao, chê cuộc đời mình quá dài.
Trình Nghiêu thu sự bối rối của cô vào mắt, sau đó làm như vô tình liếc nhìn con hẻm kia rồi hỏi: “Vẫn còn thứ gì chưa mua hửm?”
Giang Vãn hơi hơi chần chừ, thấp giọng nói: "Em muốn mua một ít hoa quả sấy, mấy món hải sản, thịt bò các thứ nữa..."
Trước kia sống với ông bà, không đủ ăn nên thi thoảng họ phải tới chợ đen.
Tóm lại, ở mỗi thị trấn, chợ đen dường như là một sự tồn tại tất yếu.
Trình Nghiêu: “Thịt bò với thì heo thì để ngày mai anh tới sớm mua, chắc là sẽ mua được. Còn hoa quả sấy thì là hàng hiếm, khéo phải dựa vào may mắn thôi.”
Thấy sắp rời khỏi nơi này, còn không biết lần tiếp theo lên trấn sẽ là khi nào.
Tuy một mình cô có thể tự đến, nhưng bây giờ họ không thiếu gì cả nên muốn lên trấn thì phải có lý do chính đáng mới được.
Hơn nữa, anh chưa chắc đã yên tâm để cô vào thành một mình.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng cô kiên định kéo cánh tay Trình Nghiêu, nhỏ giọng nói: “Không, không phải là em muốn đồ…”
Cô còn chưa nói xong, Trình Nghiêu đã cua tay qua nắm lấy tay cô, nhìn cô một cái, nói khẽ: “Chúng ta đi về đã, rồi nói sau.”
Được rồi, xem ra hôm nay đã định sẵn là không đến chợ đen được rồi.
Trên đường trở về, Giang Vãn dần thấy hối hận, bản thân thật sự không nên bốc đồng!
Anh là một người chính trực biết bao chứ! Nhất định không muốn vợ mình có liên quan đến một nơi như chợ đen.
Chao ôi, có vẻ như sau này chỉ có thể tự tìm cơ hội lên trấn một mình thôi.
Một đường về nhà, Giang Vãn đã quyết định rồi, không nói với anh chuyện muốn đi chợ đen nữa.
Dù sao thì vừa rồi trên trấn trên cô cũng không nói là muốn đi chợ đen, đợi lát nữa lựa lời bào chữa, nói là ở trên hợp tác xã cung ứng vẫn còn đồ chưa mua, quanh co lòng vòng cho qua thôi.
Nhưng, vừa về đến nhà, cửa phòng vừa đóng, Trình Nghiêu liền rất trực tiếp mà nói thẳng: “Em muốn đi bán đồ sao? Là bởi vì tiền không đủ tiêu à?”
Giang Vãn quan sát thật kỹ sắc mặt anh, nhìn thấy anh nghiêm trọng còn rất gấp gáp, không khỏi cảm thấy choáng váng, hình như anh hiểu lầm rồi…
Quả nhiên, cô không nói chuyện, Trình Nghiêu dần dần cau mày lại:
“Anh đoán trong tay em đang có ít bảo bối nhỉ?”
Dù sao thì nhà ngoại của cô đã từng có một thời huy hoàng.
“Những món đồ đó quá bắt mắt, không thể tuỳ tiện mang ra, chợ đen cũng không phải là nơi tuyệt đối an toàn, hay là em cứ giữ lại, cũng xem như là một kỷ niệm.
Em có chỗ nào đang cần dùng tiền gấp sao? Muốn bao nhiêu? Em có thể nói với anh, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Giang Vãn trong lòng ấm áp, chần chừ mở miệng: “Em không có chỗ nào cần dùng tiền gấp cả, chỉ là trước kia khi làm đất, không cẩn thận đào được một ít đông trùng hạ thảo, là một loại dược liệu rất quý giá.”
Nói xong, cô nhìn về phía Trình Nghiêu, cô không xác định được anh có đồng ý cho cô đi chợ đen hay không.
Có điều không cần biết anh có đồng ý không, cô vẫn sẽ đi.
Trình Nghiêu cảm thấy rất ngoài ý muốn, lúc này sắc mặt càng trầm xuống một chút.
Trong lòng Giang Vãn lỡ một nhịp, đến rồi, hậu quả của cuộc hôn nhân chóng vánh, xung đột đầu tiên của hai người không thân thuộc sống cùng nhau sắp đến rồi!
Cô nắm chắc nắm tay, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.
Kết quả liền nghe thấy anh nói: “Sao em lại dám công khai đến nơi đó vào ban ngày mà không hề biết gì về nơi đó? Em có biết giao dịch thế nào không? Còn có quy định và ám hiệu? Em là một người con gái, nhỡ may xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Giang Vãn: “??”
Đợi chút, mấy cái này có nghĩa là?
Cô vẫn chưa rõ lắm, liền nghe thấy anh thở hắt ra một hơi, mười phần bất lực nói: “Em đưa đồ cho anh, buổi tối anh đi một chuyến.”
Giang Vãn: “!!”
Rất kinh ngạc!
Nói trước là ngăn cản cô tiếp xúc với chợ đen đâu?
Bây giờ mọi chuyện phát triển có hơi ngoài dự đoán của cô!
Đội trưởng Trình, sự thẳng thắn của anh đâu rồi?
Anh như thế này, đi chợ đen thật sự sẽ tốt sao?
Trình Nghiêu giống như là đọc hiểu được ánh mắt của cô vậy, bất lực xoa xoa đỉnh đầu cô: “Bây giờ anh chỉ là một người bình thường, cũng cần phải nuôi vợ con.”
Lý tưởng chăm sóc gia đình của anh không đơn giản chỉ là miễn cưỡng sống qua ngày hoặc là ăn no bụng, anh là muốn để vợ con anh đều được sống những ngày tháng tốt đẹp.
Kệ, anh nói thế thì là thế đi.
Cuối cùng đi mua gia vị rồi hai người mới rời khỏi hợp tác xã cung ứng.
Sau khi rời khỏi hợp tác xã cung ứng, Giang Vãn cất từng thứ trong túi da rắn vào bảo khố.
Đặc biệt khi đi đến góc đường không có người chú ý, thì thẳng tay bỏ cả bao gạo và bột mì vào, họ đã mua khoảng một trăm cân gạo và một trăm cân bột mì, chất đầy nặng trĩu trên xe đạp.
Bây giờ thì tốt rồi, trên xe chỉ treo một ít xương sườn, rau củ, gia vị, nhẹ bẫng.
Trên đường trở về, lại đi ngang trước con hẻm kia, Giang Vãn không khỏi kéo quần áo của Trình Nghiêu.
Trình Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Giang Vãn vắt óc suy nghĩ xem nên nói thế nào, người đàn ông trước mặt này chính trực như vậy, cô phải nói với anh chuyện đi chợ đen, rồi còn làm một vài chuyện đầu cơ trục lợi nữa…
Cô thấy mình như đang khiêu vũ trên lưỡi dao, chê cuộc đời mình quá dài.
Trình Nghiêu thu sự bối rối của cô vào mắt, sau đó làm như vô tình liếc nhìn con hẻm kia rồi hỏi: “Vẫn còn thứ gì chưa mua hửm?”
Giang Vãn hơi hơi chần chừ, thấp giọng nói: "Em muốn mua một ít hoa quả sấy, mấy món hải sản, thịt bò các thứ nữa..."
Trước kia sống với ông bà, không đủ ăn nên thi thoảng họ phải tới chợ đen.
Tóm lại, ở mỗi thị trấn, chợ đen dường như là một sự tồn tại tất yếu.
Trình Nghiêu: “Thịt bò với thì heo thì để ngày mai anh tới sớm mua, chắc là sẽ mua được. Còn hoa quả sấy thì là hàng hiếm, khéo phải dựa vào may mắn thôi.”
Thấy sắp rời khỏi nơi này, còn không biết lần tiếp theo lên trấn sẽ là khi nào.
Tuy một mình cô có thể tự đến, nhưng bây giờ họ không thiếu gì cả nên muốn lên trấn thì phải có lý do chính đáng mới được.
Hơn nữa, anh chưa chắc đã yên tâm để cô vào thành một mình.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng cô kiên định kéo cánh tay Trình Nghiêu, nhỏ giọng nói: “Không, không phải là em muốn đồ…”
Cô còn chưa nói xong, Trình Nghiêu đã cua tay qua nắm lấy tay cô, nhìn cô một cái, nói khẽ: “Chúng ta đi về đã, rồi nói sau.”
Được rồi, xem ra hôm nay đã định sẵn là không đến chợ đen được rồi.
Trên đường trở về, Giang Vãn dần thấy hối hận, bản thân thật sự không nên bốc đồng!
Anh là một người chính trực biết bao chứ! Nhất định không muốn vợ mình có liên quan đến một nơi như chợ đen.
Chao ôi, có vẻ như sau này chỉ có thể tự tìm cơ hội lên trấn một mình thôi.
Một đường về nhà, Giang Vãn đã quyết định rồi, không nói với anh chuyện muốn đi chợ đen nữa.
Dù sao thì vừa rồi trên trấn trên cô cũng không nói là muốn đi chợ đen, đợi lát nữa lựa lời bào chữa, nói là ở trên hợp tác xã cung ứng vẫn còn đồ chưa mua, quanh co lòng vòng cho qua thôi.
Nhưng, vừa về đến nhà, cửa phòng vừa đóng, Trình Nghiêu liền rất trực tiếp mà nói thẳng: “Em muốn đi bán đồ sao? Là bởi vì tiền không đủ tiêu à?”
Giang Vãn quan sát thật kỹ sắc mặt anh, nhìn thấy anh nghiêm trọng còn rất gấp gáp, không khỏi cảm thấy choáng váng, hình như anh hiểu lầm rồi…
Quả nhiên, cô không nói chuyện, Trình Nghiêu dần dần cau mày lại:
“Anh đoán trong tay em đang có ít bảo bối nhỉ?”
Dù sao thì nhà ngoại của cô đã từng có một thời huy hoàng.
“Những món đồ đó quá bắt mắt, không thể tuỳ tiện mang ra, chợ đen cũng không phải là nơi tuyệt đối an toàn, hay là em cứ giữ lại, cũng xem như là một kỷ niệm.
Em có chỗ nào đang cần dùng tiền gấp sao? Muốn bao nhiêu? Em có thể nói với anh, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Giang Vãn trong lòng ấm áp, chần chừ mở miệng: “Em không có chỗ nào cần dùng tiền gấp cả, chỉ là trước kia khi làm đất, không cẩn thận đào được một ít đông trùng hạ thảo, là một loại dược liệu rất quý giá.”
Nói xong, cô nhìn về phía Trình Nghiêu, cô không xác định được anh có đồng ý cho cô đi chợ đen hay không.
Có điều không cần biết anh có đồng ý không, cô vẫn sẽ đi.
Trình Nghiêu cảm thấy rất ngoài ý muốn, lúc này sắc mặt càng trầm xuống một chút.
Trong lòng Giang Vãn lỡ một nhịp, đến rồi, hậu quả của cuộc hôn nhân chóng vánh, xung đột đầu tiên của hai người không thân thuộc sống cùng nhau sắp đến rồi!
Cô nắm chắc nắm tay, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.
Kết quả liền nghe thấy anh nói: “Sao em lại dám công khai đến nơi đó vào ban ngày mà không hề biết gì về nơi đó? Em có biết giao dịch thế nào không? Còn có quy định và ám hiệu? Em là một người con gái, nhỡ may xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Giang Vãn: “??”
Đợi chút, mấy cái này có nghĩa là?
Cô vẫn chưa rõ lắm, liền nghe thấy anh thở hắt ra một hơi, mười phần bất lực nói: “Em đưa đồ cho anh, buổi tối anh đi một chuyến.”
Giang Vãn: “!!”
Rất kinh ngạc!
Nói trước là ngăn cản cô tiếp xúc với chợ đen đâu?
Bây giờ mọi chuyện phát triển có hơi ngoài dự đoán của cô!
Đội trưởng Trình, sự thẳng thắn của anh đâu rồi?
Anh như thế này, đi chợ đen thật sự sẽ tốt sao?
Trình Nghiêu giống như là đọc hiểu được ánh mắt của cô vậy, bất lực xoa xoa đỉnh đầu cô: “Bây giờ anh chỉ là một người bình thường, cũng cần phải nuôi vợ con.”
Lý tưởng chăm sóc gia đình của anh không đơn giản chỉ là miễn cưỡng sống qua ngày hoặc là ăn no bụng, anh là muốn để vợ con anh đều được sống những ngày tháng tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.