Thập Niên 70: Hôn Nhân Chớp Nhoáng Thật Ngọt Ngào
Chương 9:
Cửu Ức
11/09/2023
Vừa dứt lời, có một người đàn ông cao lớn và khỏe mạnh từ trên trời giáng xuống, bảo vệ cô ở phía sau, đá Lý Nhị Cường xuống kênh đào lớn.
Sau đó, cô rơi vào vòng tay tràn ngập hơi thở của người đàn ông mà cô từng ngửi thấy trước đó, gối trên giường cũng dính hơi thở thuộc về Trình Nghiêu.
Sau đó, cô thức dậy.
Đêm nay, cô vẫn ngủ trong phòng của Trình Nghiêu, còn anh ngủ ở phòng bên cạnh.
Cô đứng dậy không lâu thì có tiếng gõ cửa, Trình Nghiêu gọi cô: “Cô dậy rồi à?”
Giang Vãn lập tức đứng dậy mở cửa, hiển nhiên người đàn ông đã sửa soạn xong, khuôn mặt đã được cạo râu sạch sẽ, thoạt nhìn cô rồi nói: “Đi thôi.”
Giang Vãn có chút không tin: “Lãnh đạo có đưa thư giới thiệu của tôi cho anh không?”
Bởi vì cô vừa mới tố cáo Lý Nhị Cường, hai ngày gần đây trong nông trường lục đục không biết đã có bao nhiêu người bị bắt, cô không tin chủ nông trường lại dễ dàng đưa cho cô một lá thư giới thiệu như vậy.
Trình Nghiêu hời hợt “ừ” một tiếng, sau đó ngồi lên xe đạp rồi nghiêng đầu về phía cô: “Lên đây.”
Quả thực lúc đầu nông trường không muốn đưa thư giới thiệu, chắc là bởi Lý Nhị Cường, không muốn buông tha cho cô như vậy nhưng bàn tay anh đã nắm chặt, không đưa cũng phải đưa.
Trình Nghiêu đạp xe rất nhanh, chỉ mất một tiếng đã lên tới trấn, anh không đạp xe thẳng đến xã mà rẽ vào cửa hàng bách hóa duy nhất trong thị trấn.
Giang Vãn hơi bối rối: “Chúng ta đến đây làm gì? Không phải nói là muốn đi lấy giấy chứng nhận kết hôn sao?”
Trình Nghiêu nhìn cô, sau đó anh nắm lấy cổ tay cô, dắt cô vào cửa hàng, lấy tiền và phiếu đưa cho nhân viên quầy rồi nói: “Cô chọn một bộ quần áo đi.”
Giang Vãn vẫn đang giật mình vì bị anh nắm lấy cổ tay, xúc cảm xa lạ khiến tim cô đập nhanh hơn, da mặt nóng bừng lên.
Cô ngượng ngùng nên không nhìn thấy tai của người đàn ông cũng hơi phiếm hồng.
Nghe nói vậy, cô giật mình: “Không, không! Tôi có quần áo để mặc.”
Trình Nghiêu liếc nhìn cô, mím môi, không nói gì.
Lúc này Giang Vãn mới nhớ ra, để bảo vệ mình không bị chú ý ở nông trường, cô đều mặc những bộ đồ đầy vá víu, to và rộng.
Hơn nữa, bởi vì hai ngày nay cô vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá, để tránh gây sự chú ý, cô đã không thay quần áo hai ngày, mặc dù buổi tối vẫn dùng nước nóng và khăn tắm để kỳ cọ, cũng thay quần áo sạch sẽ để thoải mái ngủ nhưng ban ngày vẫn mặc bộ quần áo xấu xí kia.
Còn đang là mùa hè nên mồ hôi tích tụ trong hai ngày qua, quả thực mùi hơi khó ngửi.
Da mặt cô dần dần đỏ bừng, cả người đều bị sự ngượng ngùng và khó xử bao bọc, sau đó cô im lặng một lúc, chợt nhớ ra có một chuyện rất quan trọng, cô do dự, có nên nói thật cho anh biết hay không?
Bên kia, nhân viên quầy nhận tiền và phiếu, đếm xong lập tức ra hiệu cho cô đi chọn quần áo.
Thấy Giang Vãn đỏ mặt đứng đó, lại ân cần chỉ điểm: “Bên kia có phòng thay đồ.”
“Ồ!” Giang Vãn nhanh nhẹn chọn quần áo rồi chuồn đi. Trình Nghiêu cúi đầu, nhìn mái tóc đen xù xì của cô, lỗ tai đỏ bừng, lặng lẽ cong môi.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bỗng chốc trở nên dịu dàng, khiến cho mấy chị gái nhân viên bán hàng bên cạnh đang nhìn trộm lập tức đỏ mặt.
Chờ Giang Vãn thay quần áo xong, Trình Nghiêu lại hỏi: “Còn muốn mua đồ gì khác không?”
Sau đó, cô rơi vào vòng tay tràn ngập hơi thở của người đàn ông mà cô từng ngửi thấy trước đó, gối trên giường cũng dính hơi thở thuộc về Trình Nghiêu.
Sau đó, cô thức dậy.
Đêm nay, cô vẫn ngủ trong phòng của Trình Nghiêu, còn anh ngủ ở phòng bên cạnh.
Cô đứng dậy không lâu thì có tiếng gõ cửa, Trình Nghiêu gọi cô: “Cô dậy rồi à?”
Giang Vãn lập tức đứng dậy mở cửa, hiển nhiên người đàn ông đã sửa soạn xong, khuôn mặt đã được cạo râu sạch sẽ, thoạt nhìn cô rồi nói: “Đi thôi.”
Giang Vãn có chút không tin: “Lãnh đạo có đưa thư giới thiệu của tôi cho anh không?”
Bởi vì cô vừa mới tố cáo Lý Nhị Cường, hai ngày gần đây trong nông trường lục đục không biết đã có bao nhiêu người bị bắt, cô không tin chủ nông trường lại dễ dàng đưa cho cô một lá thư giới thiệu như vậy.
Trình Nghiêu hời hợt “ừ” một tiếng, sau đó ngồi lên xe đạp rồi nghiêng đầu về phía cô: “Lên đây.”
Quả thực lúc đầu nông trường không muốn đưa thư giới thiệu, chắc là bởi Lý Nhị Cường, không muốn buông tha cho cô như vậy nhưng bàn tay anh đã nắm chặt, không đưa cũng phải đưa.
Trình Nghiêu đạp xe rất nhanh, chỉ mất một tiếng đã lên tới trấn, anh không đạp xe thẳng đến xã mà rẽ vào cửa hàng bách hóa duy nhất trong thị trấn.
Giang Vãn hơi bối rối: “Chúng ta đến đây làm gì? Không phải nói là muốn đi lấy giấy chứng nhận kết hôn sao?”
Trình Nghiêu nhìn cô, sau đó anh nắm lấy cổ tay cô, dắt cô vào cửa hàng, lấy tiền và phiếu đưa cho nhân viên quầy rồi nói: “Cô chọn một bộ quần áo đi.”
Giang Vãn vẫn đang giật mình vì bị anh nắm lấy cổ tay, xúc cảm xa lạ khiến tim cô đập nhanh hơn, da mặt nóng bừng lên.
Cô ngượng ngùng nên không nhìn thấy tai của người đàn ông cũng hơi phiếm hồng.
Nghe nói vậy, cô giật mình: “Không, không! Tôi có quần áo để mặc.”
Trình Nghiêu liếc nhìn cô, mím môi, không nói gì.
Lúc này Giang Vãn mới nhớ ra, để bảo vệ mình không bị chú ý ở nông trường, cô đều mặc những bộ đồ đầy vá víu, to và rộng.
Hơn nữa, bởi vì hai ngày nay cô vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá, để tránh gây sự chú ý, cô đã không thay quần áo hai ngày, mặc dù buổi tối vẫn dùng nước nóng và khăn tắm để kỳ cọ, cũng thay quần áo sạch sẽ để thoải mái ngủ nhưng ban ngày vẫn mặc bộ quần áo xấu xí kia.
Còn đang là mùa hè nên mồ hôi tích tụ trong hai ngày qua, quả thực mùi hơi khó ngửi.
Da mặt cô dần dần đỏ bừng, cả người đều bị sự ngượng ngùng và khó xử bao bọc, sau đó cô im lặng một lúc, chợt nhớ ra có một chuyện rất quan trọng, cô do dự, có nên nói thật cho anh biết hay không?
Bên kia, nhân viên quầy nhận tiền và phiếu, đếm xong lập tức ra hiệu cho cô đi chọn quần áo.
Thấy Giang Vãn đỏ mặt đứng đó, lại ân cần chỉ điểm: “Bên kia có phòng thay đồ.”
“Ồ!” Giang Vãn nhanh nhẹn chọn quần áo rồi chuồn đi. Trình Nghiêu cúi đầu, nhìn mái tóc đen xù xì của cô, lỗ tai đỏ bừng, lặng lẽ cong môi.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bỗng chốc trở nên dịu dàng, khiến cho mấy chị gái nhân viên bán hàng bên cạnh đang nhìn trộm lập tức đỏ mặt.
Chờ Giang Vãn thay quần áo xong, Trình Nghiêu lại hỏi: “Còn muốn mua đồ gì khác không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.