Chương 33: Lấy Lòng (2)
Ô Nha Lão Đạo
22/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Ngọc Lan vuốt mông ngựa, dùng tay áo lau nước mắt, ăn nói khép nép giải thích:
“Ba, mấy thứ này đều là nấu cho ba mẹ và mấy đứa trẻ ăn, con không ăn, con nghĩ, ba mẹ ở nông thôn, mấy tháng mới được ăn bột mì trắng một lần, nên con lấy bột mì trắng trong nhà ra làm bánh bao cho ba mẹ.
Con biết sai rồi, lần sau con gói sẽ gói hai, ba cái thôi.”
“Còn có lần sau? Bánh bao này là món có thể ăn thường xuyên sao? Vừa phí bột mì vừa phí đồ ăn, đồ phá của!”
Theo cái nhìn của Chu Lão Khu, một năm ăn bánh bao một lần là đủ rồi, sao còn ăn thường xuyên cho được, thế thì có mà nuôi cái miệng thành cái miệng kén ăn.
Triệu Ngọc Lan bị mắng, nhưng ngay cả cái rắm cũng không dám thả, cúi đầu chỉ lo gạt lệ, Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu không ngớt miệng, làm cho cô ta run sợ trong lòng, chỉ sợ chờ đến khi Chu Hướng Bắc về nhà, hai người này sẽ bảo anh ta ly hôn với cô ta.
Lúc này cô ta vô cùng hy vọng Chu Hướng Bắc đừng về vội, tối qua cô ta thấp thỏm cầu xin anh ta một buổi tối, nhưng anh ta vẫn chưa cho cô ta một câu trả lời chính xác.
“Sao thằng cả còn chưa về?”
Vương Thúy Phân nhìn ra phía cửa vài lần, lúc thu hồi ánh mắt còn liếc xéo Triệu Ngọc Lan, Triệu Ngọc Lan nghe được lời này của Vương Thúy Phân, nhất thời khóc thành tiếng.
Chu Vệ Hồng bên cạnh cầm bánh bao thơm ngào ngạt, thấy mẹ con bé khóc đến mức này, căn bản ăn không vô, Chu Vệ Lệ và Chu Vệ Đông tuổi nhỏ hơn thì không giống thế, ôm bánh bao thơm phức, miệng nhai ngon lành.
Miêu Đản ăn bánh bao, cắn dưa muối thái sợi mỏng, nhìn Triệu Ngọc Lan khóc lóc, cô ta càng khóc, cô bé càng thấy ngon miệng.
Liên tục hai ngày rồi Chu Hướng Bắc không về nhà, mắt Triệu Ngọc Lan sưng đỏ, đến căn tin xin nghỉ vài ngày, hai ngày nay, cô ta tranh thủ làm đủ thứ chuyện để lấy lòng Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu.
Thậm chí cả thái độ đối xử với Miêu Đản cũng tốt một cách không ngờ.
Thừa dịp Vương Thúy Phân cãi nhau với người trong viện, Chu Lão Khu không có ở nhà, cô ta kéo Miêu Đản vào phòng của cô ta, chốt cửa bên trong, Miêu Đản căng cổ họng muốn hét lên, Triệu Ngọc Lan lo lắng hãi hùng mấy ngày nay, thấy vậy thì có chút cùng đường che miệng cô bé lại.
“Miêu Đản, con gái của mẹ, đừng hô lên, mẹ xin con, con xem đây là cái gì...”
Triệu Ngọc Lan đặt cô bé chống lên tường, một tay che miệng cô bé, một tay lấy ba cái kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi ra.
"Đây là kẹo thỏ trắng của Thượng Hải, vừa thơm vừa ngọt, chắc chắn con chưa từng được ăn, đây là kẹo mẹ cố tình mua riêng cho con, ba đứa bọn Vệ Hồng cũng không có đâu, chỉ cho con thôi.
Mẹ buông tay ra, con đừng kêu nhé.”
Triệu Ngọc Lan thấy cô bé không giãy dụa nữa, thử buông lỏng tay đang che miệng cô bé ra.
Miêu Đản mắt lạnh nhìn người phụ nữ đang lấy lòng trước mặt mình, bà ta còn lấy kẹo sữa tới cho cô, thật sự không thể ngờ, kiếp trước Triệu Ngọc Lan đối với cô không phải đánh thì cũng mắng, thái độ của bà ta kiêu ngạo, giờ lại bày ra vẻ mặt này với cô, làm cô nhịn không được nhớ tới một ngày nào đó ở kiếp trước.
“Mày là con oắt chết tiệt, dám trộm tiền của tao, đúng là có gan mà!”
Triệu Ngọc Lan học uốn tóc thời thượng theo người ta, mặc chiếc váy liền áo có giá nửa tháng tiền lương của Chu Hướng Bắc, cầm chai thủy tinh mùi hoa quế đã dùng hết trên bàn, bà ta không chút do dự đập thẳng vào mặt Miêu Đản.
Triệu Ngọc Lan vuốt mông ngựa, dùng tay áo lau nước mắt, ăn nói khép nép giải thích:
“Ba, mấy thứ này đều là nấu cho ba mẹ và mấy đứa trẻ ăn, con không ăn, con nghĩ, ba mẹ ở nông thôn, mấy tháng mới được ăn bột mì trắng một lần, nên con lấy bột mì trắng trong nhà ra làm bánh bao cho ba mẹ.
Con biết sai rồi, lần sau con gói sẽ gói hai, ba cái thôi.”
“Còn có lần sau? Bánh bao này là món có thể ăn thường xuyên sao? Vừa phí bột mì vừa phí đồ ăn, đồ phá của!”
Theo cái nhìn của Chu Lão Khu, một năm ăn bánh bao một lần là đủ rồi, sao còn ăn thường xuyên cho được, thế thì có mà nuôi cái miệng thành cái miệng kén ăn.
Triệu Ngọc Lan bị mắng, nhưng ngay cả cái rắm cũng không dám thả, cúi đầu chỉ lo gạt lệ, Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu không ngớt miệng, làm cho cô ta run sợ trong lòng, chỉ sợ chờ đến khi Chu Hướng Bắc về nhà, hai người này sẽ bảo anh ta ly hôn với cô ta.
Lúc này cô ta vô cùng hy vọng Chu Hướng Bắc đừng về vội, tối qua cô ta thấp thỏm cầu xin anh ta một buổi tối, nhưng anh ta vẫn chưa cho cô ta một câu trả lời chính xác.
“Sao thằng cả còn chưa về?”
Vương Thúy Phân nhìn ra phía cửa vài lần, lúc thu hồi ánh mắt còn liếc xéo Triệu Ngọc Lan, Triệu Ngọc Lan nghe được lời này của Vương Thúy Phân, nhất thời khóc thành tiếng.
Chu Vệ Hồng bên cạnh cầm bánh bao thơm ngào ngạt, thấy mẹ con bé khóc đến mức này, căn bản ăn không vô, Chu Vệ Lệ và Chu Vệ Đông tuổi nhỏ hơn thì không giống thế, ôm bánh bao thơm phức, miệng nhai ngon lành.
Miêu Đản ăn bánh bao, cắn dưa muối thái sợi mỏng, nhìn Triệu Ngọc Lan khóc lóc, cô ta càng khóc, cô bé càng thấy ngon miệng.
Liên tục hai ngày rồi Chu Hướng Bắc không về nhà, mắt Triệu Ngọc Lan sưng đỏ, đến căn tin xin nghỉ vài ngày, hai ngày nay, cô ta tranh thủ làm đủ thứ chuyện để lấy lòng Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu.
Thậm chí cả thái độ đối xử với Miêu Đản cũng tốt một cách không ngờ.
Thừa dịp Vương Thúy Phân cãi nhau với người trong viện, Chu Lão Khu không có ở nhà, cô ta kéo Miêu Đản vào phòng của cô ta, chốt cửa bên trong, Miêu Đản căng cổ họng muốn hét lên, Triệu Ngọc Lan lo lắng hãi hùng mấy ngày nay, thấy vậy thì có chút cùng đường che miệng cô bé lại.
“Miêu Đản, con gái của mẹ, đừng hô lên, mẹ xin con, con xem đây là cái gì...”
Triệu Ngọc Lan đặt cô bé chống lên tường, một tay che miệng cô bé, một tay lấy ba cái kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi ra.
"Đây là kẹo thỏ trắng của Thượng Hải, vừa thơm vừa ngọt, chắc chắn con chưa từng được ăn, đây là kẹo mẹ cố tình mua riêng cho con, ba đứa bọn Vệ Hồng cũng không có đâu, chỉ cho con thôi.
Mẹ buông tay ra, con đừng kêu nhé.”
Triệu Ngọc Lan thấy cô bé không giãy dụa nữa, thử buông lỏng tay đang che miệng cô bé ra.
Miêu Đản mắt lạnh nhìn người phụ nữ đang lấy lòng trước mặt mình, bà ta còn lấy kẹo sữa tới cho cô, thật sự không thể ngờ, kiếp trước Triệu Ngọc Lan đối với cô không phải đánh thì cũng mắng, thái độ của bà ta kiêu ngạo, giờ lại bày ra vẻ mặt này với cô, làm cô nhịn không được nhớ tới một ngày nào đó ở kiếp trước.
“Mày là con oắt chết tiệt, dám trộm tiền của tao, đúng là có gan mà!”
Triệu Ngọc Lan học uốn tóc thời thượng theo người ta, mặc chiếc váy liền áo có giá nửa tháng tiền lương của Chu Hướng Bắc, cầm chai thủy tinh mùi hoa quế đã dùng hết trên bàn, bà ta không chút do dự đập thẳng vào mặt Miêu Đản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.