Chương 3: Miêu Đản (3)
Ô Nha Lão Đạo
20/02/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lão Chu đối với mẹ của Miêu Đản, thật sự rất bất mãn với người con dâu này, ban đầu là con trai ôm Miêu Đản từ thành quay về, giống như một con mèo ốm, gầy gò, đáng thương, thiếu chút nữa là không nuôi được.
Hai con người này, lại ném con của bọn họ lại nông thôn, cũng giống như quên đi đứa con này của bọn họ.
Lão Chu biết con trai mình là một tiểu tử vô dụng, nghe lời vợ, lúc trước, con trai còn gửi tiền về nhà, sau này cũng không gởi.
Nhưng Miêu Đản cũng là con gái của cô ta, sao cô ta lại nhẫn tâm như vậy, ngày lễ ngày tết, cũng không hỏi thăm con gái một câu.
Đứa trẻ này ai nuôi lớn người đó thương, nếu không phải sợ trễ nãi việc Miêu Đản đi học, vợ chồng lão Chu bọn họ cũng không muốn đưa cô bé tớ thành phố, mẹ của cô bé, lòng dạ sắt đá, trong mắt chỉ có những đứa trẻ sinh sau, một chút cũng không quan tâm đứa con gái Miêu Đản này.
Miêu Đản cũng chính là Chu Văn không lên tiếng, cúi đầu, cô sống lại, trở lại mình của năm sáu tuổi, đang trên toa xe lửa màu xanh đến Hải Thành, là thời điểm quan trọng của vận mệnh cô, cô nhớ rất rõ, sau khi vào thành phố, mẹ cô Triệu Ngọc Lan đi khắp nơi chê bai cô, không muốn gặp cô.
Đến năm thứ hai, ở quê có lũ lụt, người yêu thương cô nhất cũng bị cơn lũ đó cướp đi, từ đó về, cô ở trong thành phố ở trong căn nhà không thuộc về mình, ba không quan tâm, mẹ không yêu thương, người ngoài cũng tùy tiện bắt nạt cô.
Đến năm mười bảy tuổi, mẹ ruột cô nói cô giống một con rắn xấu, để ép khô hết giá trị của cô, ép cô gả cho một người què, đến ngày kết hôn, cô ngồi xe lửa xuống thôn quê nhập đội.
Ở nơi đó, gặp một người đàn ông dễ lừa gạt, cô chỉ dùng mấy lời ngon tiếng ngọt liền lừa anh vào tay.
Sau khi phát hiện, anh vô cùng tốt, lúc cô chuẩn bị lừa gạt cả đời anh, cô bị xe đụng khi tuổi còn quá trẻ.
Nếu việc nặng, cô cũng không muốn sống cực khổ như vậy, đổi cách sinh hoạt, chờ sau khi lớn lên, đi đến chỗ cũ chờ đợi người, cô là một người chung tình.
Lúc này cô ở trong lòng Vương Thúy Phân, tham lam chiếm lấy sự ấm áp trên người bà, cô nhớ đã rất lâu rồi không có ai ôm cô như vậy.
Vương Thúy Phân không phát hiện ra sự lạ thường của cháu gái, chỉ cảm thấy cháu gái bây giờ lại thích đeo người, nghĩ đến là không nỡ rời xa bọn họ, bởi vì sau khi vào thành phố học, không thể thường xuyên gặp mặt, Vương Thúy Phân vàng mắt đỏ ứng, cháu gái không nỡ rời xa bọn họ, bọn họ cũng không nỡ rời xa cô, nhưng không còn cách nào.
Cuối cùng cũng tới trạm xe lửa ở Hải Thành, Vương Thúy Vân không nói gì ôm cô vào lòng, sợ có kẻ bắt cóc nào lại chen trong đám người cướp cô đi.
"Mẹ."
Cách đó không xa có một người đàn ông, chạy về phía Miêu Đản, đây chính là ba của Miêu Đản, Chu Hướng Bắc.
"Con trai, mau giúp ba con đỡ hành lý, ông ấy còn chưa ra."
Không kịp nói chuyện cũ, Vương Thúy Phân vội vàng thúc giục con trai.
"Mẹ, không phải nói với hai người, ở đây cái gì cũng có, sao hai người lại mang nhiều đồ từ xa đến thế này?"
Chu Hướng Bắc xách hai bọc lớn, bên cạnh mang theo nửa túi đậu phộng, lão Chu không nhịn được than phiền với con trai.
"Đây là mẹ con nói các con trong thành có nhiều thứ tốt để ăn, nhưng không ăn được đồ ở quê, nói gì cũng phải mang tới cho mấy đứa."
"Vợ đâu"
Lão Chu đối với mẹ của Miêu Đản, thật sự rất bất mãn với người con dâu này, ban đầu là con trai ôm Miêu Đản từ thành quay về, giống như một con mèo ốm, gầy gò, đáng thương, thiếu chút nữa là không nuôi được.
Hai con người này, lại ném con của bọn họ lại nông thôn, cũng giống như quên đi đứa con này của bọn họ.
Lão Chu biết con trai mình là một tiểu tử vô dụng, nghe lời vợ, lúc trước, con trai còn gửi tiền về nhà, sau này cũng không gởi.
Nhưng Miêu Đản cũng là con gái của cô ta, sao cô ta lại nhẫn tâm như vậy, ngày lễ ngày tết, cũng không hỏi thăm con gái một câu.
Đứa trẻ này ai nuôi lớn người đó thương, nếu không phải sợ trễ nãi việc Miêu Đản đi học, vợ chồng lão Chu bọn họ cũng không muốn đưa cô bé tớ thành phố, mẹ của cô bé, lòng dạ sắt đá, trong mắt chỉ có những đứa trẻ sinh sau, một chút cũng không quan tâm đứa con gái Miêu Đản này.
Miêu Đản cũng chính là Chu Văn không lên tiếng, cúi đầu, cô sống lại, trở lại mình của năm sáu tuổi, đang trên toa xe lửa màu xanh đến Hải Thành, là thời điểm quan trọng của vận mệnh cô, cô nhớ rất rõ, sau khi vào thành phố, mẹ cô Triệu Ngọc Lan đi khắp nơi chê bai cô, không muốn gặp cô.
Đến năm thứ hai, ở quê có lũ lụt, người yêu thương cô nhất cũng bị cơn lũ đó cướp đi, từ đó về, cô ở trong thành phố ở trong căn nhà không thuộc về mình, ba không quan tâm, mẹ không yêu thương, người ngoài cũng tùy tiện bắt nạt cô.
Đến năm mười bảy tuổi, mẹ ruột cô nói cô giống một con rắn xấu, để ép khô hết giá trị của cô, ép cô gả cho một người què, đến ngày kết hôn, cô ngồi xe lửa xuống thôn quê nhập đội.
Ở nơi đó, gặp một người đàn ông dễ lừa gạt, cô chỉ dùng mấy lời ngon tiếng ngọt liền lừa anh vào tay.
Sau khi phát hiện, anh vô cùng tốt, lúc cô chuẩn bị lừa gạt cả đời anh, cô bị xe đụng khi tuổi còn quá trẻ.
Nếu việc nặng, cô cũng không muốn sống cực khổ như vậy, đổi cách sinh hoạt, chờ sau khi lớn lên, đi đến chỗ cũ chờ đợi người, cô là một người chung tình.
Lúc này cô ở trong lòng Vương Thúy Phân, tham lam chiếm lấy sự ấm áp trên người bà, cô nhớ đã rất lâu rồi không có ai ôm cô như vậy.
Vương Thúy Phân không phát hiện ra sự lạ thường của cháu gái, chỉ cảm thấy cháu gái bây giờ lại thích đeo người, nghĩ đến là không nỡ rời xa bọn họ, bởi vì sau khi vào thành phố học, không thể thường xuyên gặp mặt, Vương Thúy Phân vàng mắt đỏ ứng, cháu gái không nỡ rời xa bọn họ, bọn họ cũng không nỡ rời xa cô, nhưng không còn cách nào.
Cuối cùng cũng tới trạm xe lửa ở Hải Thành, Vương Thúy Vân không nói gì ôm cô vào lòng, sợ có kẻ bắt cóc nào lại chen trong đám người cướp cô đi.
"Mẹ."
Cách đó không xa có một người đàn ông, chạy về phía Miêu Đản, đây chính là ba của Miêu Đản, Chu Hướng Bắc.
"Con trai, mau giúp ba con đỡ hành lý, ông ấy còn chưa ra."
Không kịp nói chuyện cũ, Vương Thúy Phân vội vàng thúc giục con trai.
"Mẹ, không phải nói với hai người, ở đây cái gì cũng có, sao hai người lại mang nhiều đồ từ xa đến thế này?"
Chu Hướng Bắc xách hai bọc lớn, bên cạnh mang theo nửa túi đậu phộng, lão Chu không nhịn được than phiền với con trai.
"Đây là mẹ con nói các con trong thành có nhiều thứ tốt để ăn, nhưng không ăn được đồ ở quê, nói gì cũng phải mang tới cho mấy đứa."
"Vợ đâu"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.