Chương 36: Thiếu Đạo Đức (2)
Ô Nha Lão Đạo
22/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi rời khỏi vòng tay của cô ta, biểu cảm trên khuôn mặt của Miêu Đản đã trở lại bình thường.
“Con nhớ ở nhà có bánh vừng, con đợi ở đây, mẹ ra ngoài tìm, bánh vừng ăn rất ngon đó.”
Sau khi Triệu Ngọc Lan ra ngoài, Miêu Đản vô cảm dùng tay vỗ vỗ lên người cô, giống như quần áo của cô đã bị thứ gì dơ bẩn đụng vào.
“Chị Tôn, sao lại là chị?”
Chu Hướng Bắc đang làm việc trong nhà máy vừa nghe học trò Tiểu Lưu nói có người tìm mình, lúc đó tim anh ta chùng xuống, anh ta cứ tưởng ba mẹ mình không thấy mình về nhà nên đã tìm tới tận đây, lôi anh ta về ly hôn với Triệu Lan Ngọc.
Từ trong xưởng đi ra ngoài không phải là một con đường dài lắm, anh ta chậm chạm bước từng bước, đi mất mời mấy phút, ai ngờ người tìm mình hóa ra lại là chị Tôn, cán sự khu phố.
"Không phải tôi thì còn có thể là ai chứ"
Chị Tôn nhìn Chu Hướng Bắc trước mắt rất xanh xao, đáng vẻ bơ phờ, trong lòng đã có tính toán, kéo anh ta qua một bên, thấp giọng nói:
"Tôi nghe Ngọc Lan nói với tôi rằng ba mẹ anh yêu cầu anh ly hôn với Ngọc Lan, anh đã không về nhà mấy ngày rồi."
Chu Hướng Bắc cởi chiếc mũ màu xanh lam trên đầu ra, anh ta mặc bộ đồng phục bảo hộ lao động màu xanh đậm giống như những công nhân khác đang làm việc. Những ngày này, anh ta bị nhồi nhét trong ký túc xá của công nhân, anh ta không ngủ được.
"Cô ta bảo chị đến"
Chị Tôn này với Triệu Lan Ngọc có quan hệ tốt đến nỗi không cần phải nói.
"Không phải Ngọc Lan bảo tôi đến. Là tự tôi muốn đến thôi. Ngọc Lan đã kể hết mọi chuyện với tôi. Cô ấy không phải chỉ lấy một ít tiền và đồ của nhà đem về cho nhà mẹ đẻ và chị gái của cô ấy thôi sao?
Chuyện này có gì đâu chứ? ba mẹ cô ấy đã phải chịu đựng mọi khó khăn vất vả để nuôi nấng cô ấy lớn như vậy, chưa kịp hưởng phúc của con gái thì cô ấy đã gả vào nhà anh, giặt quần áo cho anh, nấu cơm cho anh, sinh con đẻ cái cho anh, chăm sóc anh.
Mấy năm nay cô ấy không có việc làm, còn dựa vào tiền lương của anh, nhưng anh là một người đàn ông, nuôi vợ của mình không phải là chuyện đương nhiên sao,
Nếu như là trước đây, nhà ai để vợ ra ngoài làm việc kiếm tiền, người đàn ông trong gia đình này sẽ bị chỉ trích, chế giễu, sẽ nói rằng người đàn ông này bất tài, không biết kiếm tiền. Tiền không đủ nuôi gia đình mới phải đểvợ ra ngoài kiếm tiền,
Bây giờ xã hội mới tốt biết bao, nam nữ đều có thể ra ngoài đi làm kiếm tiền nuôi gia đình. Nhưng nói thì nói vậy, dù sao việc kiếm tiền nuôi gia đình là việc của đàn ông mới phải.
Tôi thấy Ngọc Lan rất quan tâm đến anh, biết tiền lương của anh không thể nuôi sống gia đình, thậm chí còn tìm một công việc trong quán ăn để đi làm, phụ giúp thêm chi phí trong nhà. Anh đi đâu tìm được một người phụ nữ tốt như vậy?
Cô ấy lấy tiền và đồ trong nhà đưa cho cha mẹ, đây là lòng hiếu thảo, thấy chị cả đang sống chật vật, cô ấy giúp đỡ chị ấy một tay, đây là tấm lòng nhân hậu.
Nói cho anh biết, Ngọc Lan là một người biết cách yêu thương, hiếu thảo, tốt bụng và chăm chỉ, hãy nhìn xem cô ấy đã quản lý gia đình tốt như thế nào, sinh cho anh ba gái một trai, anh sao có thể tìm được một người tốt như vậy trên đời.
Nếu anh thực sự muốn ly hôn với cô ấy, lão Chu, anh chỉ đang ném một cục vàng ra khỏi nhà mà thôi."
Khi rời khỏi vòng tay của cô ta, biểu cảm trên khuôn mặt của Miêu Đản đã trở lại bình thường.
“Con nhớ ở nhà có bánh vừng, con đợi ở đây, mẹ ra ngoài tìm, bánh vừng ăn rất ngon đó.”
Sau khi Triệu Ngọc Lan ra ngoài, Miêu Đản vô cảm dùng tay vỗ vỗ lên người cô, giống như quần áo của cô đã bị thứ gì dơ bẩn đụng vào.
“Chị Tôn, sao lại là chị?”
Chu Hướng Bắc đang làm việc trong nhà máy vừa nghe học trò Tiểu Lưu nói có người tìm mình, lúc đó tim anh ta chùng xuống, anh ta cứ tưởng ba mẹ mình không thấy mình về nhà nên đã tìm tới tận đây, lôi anh ta về ly hôn với Triệu Lan Ngọc.
Từ trong xưởng đi ra ngoài không phải là một con đường dài lắm, anh ta chậm chạm bước từng bước, đi mất mời mấy phút, ai ngờ người tìm mình hóa ra lại là chị Tôn, cán sự khu phố.
"Không phải tôi thì còn có thể là ai chứ"
Chị Tôn nhìn Chu Hướng Bắc trước mắt rất xanh xao, đáng vẻ bơ phờ, trong lòng đã có tính toán, kéo anh ta qua một bên, thấp giọng nói:
"Tôi nghe Ngọc Lan nói với tôi rằng ba mẹ anh yêu cầu anh ly hôn với Ngọc Lan, anh đã không về nhà mấy ngày rồi."
Chu Hướng Bắc cởi chiếc mũ màu xanh lam trên đầu ra, anh ta mặc bộ đồng phục bảo hộ lao động màu xanh đậm giống như những công nhân khác đang làm việc. Những ngày này, anh ta bị nhồi nhét trong ký túc xá của công nhân, anh ta không ngủ được.
"Cô ta bảo chị đến"
Chị Tôn này với Triệu Lan Ngọc có quan hệ tốt đến nỗi không cần phải nói.
"Không phải Ngọc Lan bảo tôi đến. Là tự tôi muốn đến thôi. Ngọc Lan đã kể hết mọi chuyện với tôi. Cô ấy không phải chỉ lấy một ít tiền và đồ của nhà đem về cho nhà mẹ đẻ và chị gái của cô ấy thôi sao?
Chuyện này có gì đâu chứ? ba mẹ cô ấy đã phải chịu đựng mọi khó khăn vất vả để nuôi nấng cô ấy lớn như vậy, chưa kịp hưởng phúc của con gái thì cô ấy đã gả vào nhà anh, giặt quần áo cho anh, nấu cơm cho anh, sinh con đẻ cái cho anh, chăm sóc anh.
Mấy năm nay cô ấy không có việc làm, còn dựa vào tiền lương của anh, nhưng anh là một người đàn ông, nuôi vợ của mình không phải là chuyện đương nhiên sao,
Nếu như là trước đây, nhà ai để vợ ra ngoài làm việc kiếm tiền, người đàn ông trong gia đình này sẽ bị chỉ trích, chế giễu, sẽ nói rằng người đàn ông này bất tài, không biết kiếm tiền. Tiền không đủ nuôi gia đình mới phải đểvợ ra ngoài kiếm tiền,
Bây giờ xã hội mới tốt biết bao, nam nữ đều có thể ra ngoài đi làm kiếm tiền nuôi gia đình. Nhưng nói thì nói vậy, dù sao việc kiếm tiền nuôi gia đình là việc của đàn ông mới phải.
Tôi thấy Ngọc Lan rất quan tâm đến anh, biết tiền lương của anh không thể nuôi sống gia đình, thậm chí còn tìm một công việc trong quán ăn để đi làm, phụ giúp thêm chi phí trong nhà. Anh đi đâu tìm được một người phụ nữ tốt như vậy?
Cô ấy lấy tiền và đồ trong nhà đưa cho cha mẹ, đây là lòng hiếu thảo, thấy chị cả đang sống chật vật, cô ấy giúp đỡ chị ấy một tay, đây là tấm lòng nhân hậu.
Nói cho anh biết, Ngọc Lan là một người biết cách yêu thương, hiếu thảo, tốt bụng và chăm chỉ, hãy nhìn xem cô ấy đã quản lý gia đình tốt như thế nào, sinh cho anh ba gái một trai, anh sao có thể tìm được một người tốt như vậy trên đời.
Nếu anh thực sự muốn ly hôn với cô ấy, lão Chu, anh chỉ đang ném một cục vàng ra khỏi nhà mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.