Chương 45: Tôn Đại Ni (1)
Ô Nha Lão Đạo
22/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Hướng Bắc vừa trở về nhà đã thấy trong nhà vô cùng ồn ào, lại thấy mẹ của anh ta nằm ở dưới đất, ba của anh ta thì đang đuổi đánh Tôn Đại Ni, còn nghe thấy ba anh ta nói rằng là Tôn Đại Ni đã đánh bọn họ.
“Chu Hướng Bắc, cậu trở về rồi, cậu nhanh cản ba mẹ cậu lại đi, tôi thật sự không đánh bà ấy, bọn họ nói dối vu khống cho tôi.”
Lúc này Tôn Đại Ni vô cùng đau khổ, không thể diễn tả được, Chu Lão Khu và Vương Thúy Phân này không hổ là một cặp vợ chồng, ăn trong một nồi, hai người đều vô cùng giống nhau, không biết nói đạo lý, vô cùng xấu xa.
“Lão Chu à, Tôn Đại Ni đang nói dối đó, chính là cô ta đã đánh mẹ anh, tôi ở bên ngoài đã nghe thấy hết rồi.”
Trương Mỹ Quyên nói thay cho Vương Thúy Phân.
“Lão đại à, nếu con không về, ta và mẹ con sẽ bị ức hiếp đến chết mất.”
“Mẹ, mẹ mau ngồi dậy khỏi mặt đất đi, nền đất lạnh, cẩn thận một chút, Tôn Đại Ni, chị chạy đến nhà tôi, ức hiếp cha mẹ là sao?”
Vẻ mặt Chu Hướng Bắc vô cùng bất ngờ, anh ta chất vấn Tôn Đại Ni.
“Chu Hướng Bắc, chị thật sự không ức hiếp bọn họ, không tin cậu hỏi Ngọc Lan đi, Ngọc Lan em mau nói một lời công bằng cho chị, em ở trong phòng nhất định đã nghe thấy hết rồi đúng không.”
Tôn Đại Ni thấy Ngọc Lan mở cửa từ trong phòng đi ra, vội vã chạy đến bên cạnh cô ta, mang theo dáng vẻ mong đợi mà thúc dục cô ta.
Triệu Ngọc Lan liếc nhìn chị Tôn, sau đó liếc nhìn ánh mắt phảng phất dường như sắc bén như dao, mang theo ý tứ cảnh cáo cô ta của mẹ chồng Vương Thúy Phân, cô ta cúi đầu xuống, vô cùng khó xử.
“Ngọc Lan, em mau nói đi, còn đứng đó làm gì.”
Tôn Đại Ni đẩy đẩy người Triệu Ngọc Lan.
“Con con vừa mới ngủ dậy ở trong phòng, không nghe thấy cái gì cả.”
Những lời của Triệu Ngọc Lan vừa nói ra, Tôn Đại Ni liền chết lặng.
“Ngọc Lan, ý của em là sao.”
“Chị Đại Ni, em thật sự không nghe thấy cái gì cả.”
Khuôn mặt của Triệu Ngọc Lan lộ ra vẻ lúng túng, cô ta chỉ có thể nói như vậy, ba mẹ chồng và Tôn Đại Ni cô ta đều không dám đắc tội, chỉ có thể giả vờ không biết nhưng cô ta nói thế này, vẫn làm tổn thương trái tim của Tôn Đại Ni.
“Ngọc Lan, sao em lại có dáng vẻ như thế này.”
Tôn Đại Ni nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, Triệu Ngọc Lan vậy mà lại bảo vệ người mẹ chồng Vương Thúy Phân vẫn luôn bắt nạt cô ta.
Cô ta cho rằng Ngọc Lan sợ mẹ chồng, còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lời vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Vương Thúy Phân từ dưới đất bò đậy, túm lấy tóc cô ta từ phía sau.
“Trời ơi, mẹ tôi ơi.”
Tôn Đại Ni ôm lấy đầu, không kìm được mà nói giọng địa phương.
“Tôi cho cô chõ mõm vào này, cho cô quản này, cho cô nhàn rỗi này.”
Vương Thúy Phân là một người có thể động tay động chân nhưng không bao giờ động khẩu, bà ấy túm lấy Tôn Đại Ni mà đánh tới tấp, mọi người vội vàng chạy tới thuyết phục bà ấy.
Khi Tôn Đại Ni rời khỏi nhà họ Chu, tay áo của chiếc váy cô ta mặc trên người đều bị xé toạc, tóc bù xù như chuồng gà, trên mặt đều là những vết cào cấu đỏ ửng, đôi giày vải màu đen đi trên chân cũng bị mất một chiếc.
Cô ta chạy như trối chết, thậm chí đến giày của mình cũng không dám quay lại để lấy, đôi chân trần của cô ta đi tất ni-long, vô cùng nhếch nhác, khi bước xuống cầu thang, một chiếc giày vải đen bốc mùi từ trên trời rớt xuống đập vào đầu cô ta.
Chu Hướng Bắc vừa trở về nhà đã thấy trong nhà vô cùng ồn ào, lại thấy mẹ của anh ta nằm ở dưới đất, ba của anh ta thì đang đuổi đánh Tôn Đại Ni, còn nghe thấy ba anh ta nói rằng là Tôn Đại Ni đã đánh bọn họ.
“Chu Hướng Bắc, cậu trở về rồi, cậu nhanh cản ba mẹ cậu lại đi, tôi thật sự không đánh bà ấy, bọn họ nói dối vu khống cho tôi.”
Lúc này Tôn Đại Ni vô cùng đau khổ, không thể diễn tả được, Chu Lão Khu và Vương Thúy Phân này không hổ là một cặp vợ chồng, ăn trong một nồi, hai người đều vô cùng giống nhau, không biết nói đạo lý, vô cùng xấu xa.
“Lão Chu à, Tôn Đại Ni đang nói dối đó, chính là cô ta đã đánh mẹ anh, tôi ở bên ngoài đã nghe thấy hết rồi.”
Trương Mỹ Quyên nói thay cho Vương Thúy Phân.
“Lão đại à, nếu con không về, ta và mẹ con sẽ bị ức hiếp đến chết mất.”
“Mẹ, mẹ mau ngồi dậy khỏi mặt đất đi, nền đất lạnh, cẩn thận một chút, Tôn Đại Ni, chị chạy đến nhà tôi, ức hiếp cha mẹ là sao?”
Vẻ mặt Chu Hướng Bắc vô cùng bất ngờ, anh ta chất vấn Tôn Đại Ni.
“Chu Hướng Bắc, chị thật sự không ức hiếp bọn họ, không tin cậu hỏi Ngọc Lan đi, Ngọc Lan em mau nói một lời công bằng cho chị, em ở trong phòng nhất định đã nghe thấy hết rồi đúng không.”
Tôn Đại Ni thấy Ngọc Lan mở cửa từ trong phòng đi ra, vội vã chạy đến bên cạnh cô ta, mang theo dáng vẻ mong đợi mà thúc dục cô ta.
Triệu Ngọc Lan liếc nhìn chị Tôn, sau đó liếc nhìn ánh mắt phảng phất dường như sắc bén như dao, mang theo ý tứ cảnh cáo cô ta của mẹ chồng Vương Thúy Phân, cô ta cúi đầu xuống, vô cùng khó xử.
“Ngọc Lan, em mau nói đi, còn đứng đó làm gì.”
Tôn Đại Ni đẩy đẩy người Triệu Ngọc Lan.
“Con con vừa mới ngủ dậy ở trong phòng, không nghe thấy cái gì cả.”
Những lời của Triệu Ngọc Lan vừa nói ra, Tôn Đại Ni liền chết lặng.
“Ngọc Lan, ý của em là sao.”
“Chị Đại Ni, em thật sự không nghe thấy cái gì cả.”
Khuôn mặt của Triệu Ngọc Lan lộ ra vẻ lúng túng, cô ta chỉ có thể nói như vậy, ba mẹ chồng và Tôn Đại Ni cô ta đều không dám đắc tội, chỉ có thể giả vờ không biết nhưng cô ta nói thế này, vẫn làm tổn thương trái tim của Tôn Đại Ni.
“Ngọc Lan, sao em lại có dáng vẻ như thế này.”
Tôn Đại Ni nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, Triệu Ngọc Lan vậy mà lại bảo vệ người mẹ chồng Vương Thúy Phân vẫn luôn bắt nạt cô ta.
Cô ta cho rằng Ngọc Lan sợ mẹ chồng, còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lời vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Vương Thúy Phân từ dưới đất bò đậy, túm lấy tóc cô ta từ phía sau.
“Trời ơi, mẹ tôi ơi.”
Tôn Đại Ni ôm lấy đầu, không kìm được mà nói giọng địa phương.
“Tôi cho cô chõ mõm vào này, cho cô quản này, cho cô nhàn rỗi này.”
Vương Thúy Phân là một người có thể động tay động chân nhưng không bao giờ động khẩu, bà ấy túm lấy Tôn Đại Ni mà đánh tới tấp, mọi người vội vàng chạy tới thuyết phục bà ấy.
Khi Tôn Đại Ni rời khỏi nhà họ Chu, tay áo của chiếc váy cô ta mặc trên người đều bị xé toạc, tóc bù xù như chuồng gà, trên mặt đều là những vết cào cấu đỏ ửng, đôi giày vải màu đen đi trên chân cũng bị mất một chiếc.
Cô ta chạy như trối chết, thậm chí đến giày của mình cũng không dám quay lại để lấy, đôi chân trần của cô ta đi tất ni-long, vô cùng nhếch nhác, khi bước xuống cầu thang, một chiếc giày vải đen bốc mùi từ trên trời rớt xuống đập vào đầu cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.