Chương 47: Tôn Đại Ni (3)
Ô Nha Lão Đạo
22/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Miêu Đản cụp mắt xuống, dùng tay nắm lấy sợi chỉ thừa trên áo khoác của Vương Thúy Phân.
“Xem xem, đến ngay cả Miêu Đản cũng đều nhìn ra rồi.”
Vương Thúy Phân phàn nàn với Chu Lão Khu đang ngồi đối diện trên giường.
Ông Chu dùng giẻ lau điếu thuốc, rồi thở dài, từ lâu ông đã nhìn ra rồi, thật ra bọn họ cũng không thật sự muốn con trai của mình ly hôn với vợ, chỉ là muốn hù dọa Triệu Ngọc Lan kia một chút, để cô ta biết rằng bản thân bao nhiêu cân bao nhiêu lạng.
Nhưng lão đại chính là không có gan, bị vợ nắm thóp như vậy, ngay cả rắm cũng không dám thả.
Buổi chiều còn kéo anh ta ra ngoài nói chuyện một hồi, tuy rằng không nói rõ ràng nhưng trong ý tứ lời nói thì rất dễ dàng, chính là không muốn ly hôn.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trên bàn ăn, Triệu Ngọc Lan mặc một chiếc váy màu tím củ sen, không ngừng gắp hành lá và trứng vào bát của Miêu Đản.
“Con gái, ăn nhiều một chút.”
Triệu Ngọc Lan giống như một người mẹ yêu thương con gái, ánh mắt nhìn Miêu Đản, vừa dịu dàng vừa ôn nhu, thậm chí còn đưa tay chạm vào đỉnh đầu cô bé.
“Chờ đến khi ăn tối xong, con đem quần áo đang mặc trên người thay ra, mẹ đi giặt giúp con.”
Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu nhìn thấy con dâu cả dường như trở thành một người khác, ánh mắt nhìn qua Miêu Đản, còn có Vệ Hồng ba đứa bọn chúng, sáng sớm la hét gọi ông bà nội thật ngọt ngào.
Ánh mắt hai người họ nhìn nhau, cuối cùng Vương Thúy Phân nghiêm mặt nhìn Triệu Ngọc Lan.
“Sau một đêm bàn bạc với cha cô, chúng tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội khác, nếu như cô lại khiến chúng tôi không hài lòng, ngay lập tức chúng tôi sẽ để lão đại cùng cô ly hôn.”
Triệu Ngọc Lan nghe thấy điều này, trong lòng vô cùng kích động đến nỗi đôi đũa đang cầm trên tay cũng rơi xuống bàn.
“Ba, mẹ, hai người yên tâm, lần này con nhất định sẽ thay đổi, hai người muốn con làm gì thì con sẽ làm đấy.”
Đôi mắt của Triệu Ngọc Lan đỏ hoe vì vui mừng, nước mắt không ngừng tuôn trào, không nói ra lời nào, cô ta đứng dậy, liên tục cam đoan với ba mẹ chồng.
Chu Hướng Bắc nhìn thấy cảnh này, hòn đá lớn trong lòng ngay lập tức biến mất, anh ta nhìn cha mẹ mình mà vô cùng biết ơn.
Triệu Ngọc Lan không biết rằng quyết định ngày hôm nay đã kiến cô ta vô cùng đau khổ, nếu có thể làm lại từ đầu, cô ta nhất định sẽ ly hôn với Chu Hướng Bắc và tìm một người đàn ông lương thiện để sống một cuộc sống tốt hơn.
Sau khi ăn xong bữa tối, Chu Lão Khu hút một điếu thuốc lá khô, hỏi Triệu Ngọc Lan.
“Tiền và đồ mà cô đem về nhà mẹ đẻ, khi nào thì mang trở về, còn có chị cả gì đó của cô nữa.”
Triệu Ngọc Lan lén nhìn Chu Hướng Bắc đang ở bên cạnh mình, bất an nắm lấy góc áo của mình, cùng ông bố chồng keo kiệt này thương lượng.
“Qua hai ngày nữa con sẽ gửi thư về nhà, chắc chắn họ đã tiêu hết tiền rồi, đồ cũng chẳng giữ lại, hay là con lấy tiền lương đi làm công ty của con để trả, bố thấy thế nào ạ?”
“Tiền mà cô kiếm được, chính là tiền của nhà này.”
Chu Lão Khu chiều hôm qua đã gặng hỏi con trai cả của mình.
Cuối cùng đã rõ, Triệu Ngọc Lan này mỗi tháng gửi năm nhân dân tệ cho ba mẹ cô ta, còn có một chị gái thi thoảng hay đến đây chơi, lúc đến thì đến tay không, lúc đi thì đem theo đầy ắp đồ vật.
Miêu Đản cụp mắt xuống, dùng tay nắm lấy sợi chỉ thừa trên áo khoác của Vương Thúy Phân.
“Xem xem, đến ngay cả Miêu Đản cũng đều nhìn ra rồi.”
Vương Thúy Phân phàn nàn với Chu Lão Khu đang ngồi đối diện trên giường.
Ông Chu dùng giẻ lau điếu thuốc, rồi thở dài, từ lâu ông đã nhìn ra rồi, thật ra bọn họ cũng không thật sự muốn con trai của mình ly hôn với vợ, chỉ là muốn hù dọa Triệu Ngọc Lan kia một chút, để cô ta biết rằng bản thân bao nhiêu cân bao nhiêu lạng.
Nhưng lão đại chính là không có gan, bị vợ nắm thóp như vậy, ngay cả rắm cũng không dám thả.
Buổi chiều còn kéo anh ta ra ngoài nói chuyện một hồi, tuy rằng không nói rõ ràng nhưng trong ý tứ lời nói thì rất dễ dàng, chính là không muốn ly hôn.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trên bàn ăn, Triệu Ngọc Lan mặc một chiếc váy màu tím củ sen, không ngừng gắp hành lá và trứng vào bát của Miêu Đản.
“Con gái, ăn nhiều một chút.”
Triệu Ngọc Lan giống như một người mẹ yêu thương con gái, ánh mắt nhìn Miêu Đản, vừa dịu dàng vừa ôn nhu, thậm chí còn đưa tay chạm vào đỉnh đầu cô bé.
“Chờ đến khi ăn tối xong, con đem quần áo đang mặc trên người thay ra, mẹ đi giặt giúp con.”
Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu nhìn thấy con dâu cả dường như trở thành một người khác, ánh mắt nhìn qua Miêu Đản, còn có Vệ Hồng ba đứa bọn chúng, sáng sớm la hét gọi ông bà nội thật ngọt ngào.
Ánh mắt hai người họ nhìn nhau, cuối cùng Vương Thúy Phân nghiêm mặt nhìn Triệu Ngọc Lan.
“Sau một đêm bàn bạc với cha cô, chúng tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội khác, nếu như cô lại khiến chúng tôi không hài lòng, ngay lập tức chúng tôi sẽ để lão đại cùng cô ly hôn.”
Triệu Ngọc Lan nghe thấy điều này, trong lòng vô cùng kích động đến nỗi đôi đũa đang cầm trên tay cũng rơi xuống bàn.
“Ba, mẹ, hai người yên tâm, lần này con nhất định sẽ thay đổi, hai người muốn con làm gì thì con sẽ làm đấy.”
Đôi mắt của Triệu Ngọc Lan đỏ hoe vì vui mừng, nước mắt không ngừng tuôn trào, không nói ra lời nào, cô ta đứng dậy, liên tục cam đoan với ba mẹ chồng.
Chu Hướng Bắc nhìn thấy cảnh này, hòn đá lớn trong lòng ngay lập tức biến mất, anh ta nhìn cha mẹ mình mà vô cùng biết ơn.
Triệu Ngọc Lan không biết rằng quyết định ngày hôm nay đã kiến cô ta vô cùng đau khổ, nếu có thể làm lại từ đầu, cô ta nhất định sẽ ly hôn với Chu Hướng Bắc và tìm một người đàn ông lương thiện để sống một cuộc sống tốt hơn.
Sau khi ăn xong bữa tối, Chu Lão Khu hút một điếu thuốc lá khô, hỏi Triệu Ngọc Lan.
“Tiền và đồ mà cô đem về nhà mẹ đẻ, khi nào thì mang trở về, còn có chị cả gì đó của cô nữa.”
Triệu Ngọc Lan lén nhìn Chu Hướng Bắc đang ở bên cạnh mình, bất an nắm lấy góc áo của mình, cùng ông bố chồng keo kiệt này thương lượng.
“Qua hai ngày nữa con sẽ gửi thư về nhà, chắc chắn họ đã tiêu hết tiền rồi, đồ cũng chẳng giữ lại, hay là con lấy tiền lương đi làm công ty của con để trả, bố thấy thế nào ạ?”
“Tiền mà cô kiếm được, chính là tiền của nhà này.”
Chu Lão Khu chiều hôm qua đã gặng hỏi con trai cả của mình.
Cuối cùng đã rõ, Triệu Ngọc Lan này mỗi tháng gửi năm nhân dân tệ cho ba mẹ cô ta, còn có một chị gái thi thoảng hay đến đây chơi, lúc đến thì đến tay không, lúc đi thì đem theo đầy ắp đồ vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.