Thập Niên 70: Hợp Đồng Hôn Nhân
Chương 2: Ba Đứa Cháu
Hồ Bất Phó
23/10/2022
Editor: Tô Nhi
—--------------
Anh cả của Hứa Vân Hải qua đời, chị dâu là thanh niên tri thức, đẻ xong ba người con liền đi. Ba đứa nhỏ này mới được chú nhận, thì người chú này lại xảy ra chuyện.
Cô nhẹ tay nhẹ chân đi qua phòng bên cạnh, quả nhiên hai đứa cháu gái đều đã tỉnh dậy. Cháu gái lớn tên là Chiêu Đệ, trong ổ chăn ngồi dậy, một bộ dạng đã chuẩn bị ra giúp đỡ.
Triệu Âm Âm đè cô bé lại, lấy chiếc áo ấm trên đầu giường mặc cho cô bé, rồi lại nhét cô vào ổ chăn: “Cứ ở trong chăn đi, mùa đông lạnh. Cháu có thấy lạnh không?”
“Thím, cháu không lạnh.” Chiêu Đệ ngoan ngoãn trả lời.
“Được rồi.”
Cô lại lấy quần áo mặc cho Lai Đệ, cô bé này thoạt nhìn tính tình không nhỏ, từ trong ổ chăn vươn tay, đoạt lấy quần áo trên tay cô, không cho Triệu Âm Âm đụng vào mình.
Triệu Âm Âm bật cười: “Cháu có thể tự mình mặc sao?”
Lai Đệ hơi dẩu miệng, “Cháu mới không cần thím bận quần áo giùm đâu.”
“Lai Đệ!”
Chiêu Đệ có chút khẩn trương mà kêu em gái.
Mẹ không cần các cô, thân thích thì chỉ còn người chú đang ngồi xe lăn. Cô bé sợ nếu đắc tội với người thím này, thì chị em cô bé sẽ bị làm khó làm dễ.
“Thím, để cháu giúp em gái mặc quần áo là được, em ấy sợ người lạ…”
Sợ người lạ?
Triệu m m nhìn bộ dạng không phục của Lai Đệ, cô bé không chút nào giống như là sợ người lạ nha.
Bất quá, cô bé này rất nghe lời chị mình. Tuy rằng dẩu miệng, nhưng cũng không phản bác lời chị mình.
Triệu Âm Âm cũng không vạch trần lời của Chiêu Đệ, “Được, vậy cháu mặc quần áo cho Lai Đệ nha.”
Trên giường còn có một cậu bé mập mạp đang say giấc nồng, m m đi qua xem, áo bông trên người cậu nhóc này so với hai người chị của mình còn dày hơn, vải cũng tốt hơn, mà đường may còn rất tinh tế.
Hơn nữa, nhìn hai tên hai người cháu gái là biết, mẹ ruột của mấy đứa trẻ là người trọng nam khinh nữ.
Cô đem cậu bé gọi dậy: “Trời sáng rồi, nên dậy ăn cơm.”
Cậu bé khó chịu hất tay ra: “Cháu không dậy! Cháu muốn ăn cơm trên giường!”
Cậu bé vỗ vỗ giường đất: “Cháu muốn ăn ở ổ chăn! Mau đem đồ ăn qua đây đi!”
Triệu Âm Âm nhanh nhẹn đem cậu bé nhét lại vào chăn: “Muốn ngủ nướng trong chăn thì có thể, nhưng ăn thì phải ăn trên bàn. Cháu tự chọn đi.”
Cậu bé không dám tin mà mở hai mắt nhìn lại.
Trước khi chú xảy ra chuyện, ban ngày bọn họ được đưa cho bà Vương cách vách trong giùm.
Bà Vương cũng giống như mẹ cậu, là người trọng nam khinh nữ. Tuy nói trông giùm, nhưng bà ấy chỉ chăm sóc cậu còn lại mặc kệ hai người chị.
“Cháu là cháu trai độc đinh của Hứa gia!”
Cậu bé có khuôn mặt cổ điển giống cá vàng, cậu bé thường hay nghe bà Vương nói, về sau Hứa gia chỉ có mình cậu độc đinh, nên cậu là quý giá!
“Thím sao có thể không bưng cơm qua cho cháu ăn?”
“Cháu là độc đinh nhà họ Hứa, nhưng thím không họ Hứa nha, thím họ Triệu.”
Triệu Âm Âm đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu bé một phen, chớp chớp mắt về phía cậu bé, “Cháu tiếp tục ngủ đi, ngủ đến giữa trưa cũng được, nếu vậy nhà chúng ta tiết kiệm được hai cái bánh bắp.”
Cậu bé mập bị logic không chê vào đâu được của cô đánh bại, ngơ ngác ôm chăn mà nhìn Triệu Âm Âm, lại nhìn qua thấy hai chị gái của mình đã rửa mặt xong, mọi người chuẩn bị ngồi vào bàn ăn cơm.
Đồ ăn trên bàn thật thơm a, thoạt nhìn cũng rất tinh xảo. Bánh bắp vàng óng ánh, mâm bánh khoai lang xốp, còn có dưa chuột cắt hình bông hoa tinh xảo như tiệc đám cưới,...
—--------------
Anh cả của Hứa Vân Hải qua đời, chị dâu là thanh niên tri thức, đẻ xong ba người con liền đi. Ba đứa nhỏ này mới được chú nhận, thì người chú này lại xảy ra chuyện.
Cô nhẹ tay nhẹ chân đi qua phòng bên cạnh, quả nhiên hai đứa cháu gái đều đã tỉnh dậy. Cháu gái lớn tên là Chiêu Đệ, trong ổ chăn ngồi dậy, một bộ dạng đã chuẩn bị ra giúp đỡ.
Triệu Âm Âm đè cô bé lại, lấy chiếc áo ấm trên đầu giường mặc cho cô bé, rồi lại nhét cô vào ổ chăn: “Cứ ở trong chăn đi, mùa đông lạnh. Cháu có thấy lạnh không?”
“Thím, cháu không lạnh.” Chiêu Đệ ngoan ngoãn trả lời.
“Được rồi.”
Cô lại lấy quần áo mặc cho Lai Đệ, cô bé này thoạt nhìn tính tình không nhỏ, từ trong ổ chăn vươn tay, đoạt lấy quần áo trên tay cô, không cho Triệu Âm Âm đụng vào mình.
Triệu Âm Âm bật cười: “Cháu có thể tự mình mặc sao?”
Lai Đệ hơi dẩu miệng, “Cháu mới không cần thím bận quần áo giùm đâu.”
“Lai Đệ!”
Chiêu Đệ có chút khẩn trương mà kêu em gái.
Mẹ không cần các cô, thân thích thì chỉ còn người chú đang ngồi xe lăn. Cô bé sợ nếu đắc tội với người thím này, thì chị em cô bé sẽ bị làm khó làm dễ.
“Thím, để cháu giúp em gái mặc quần áo là được, em ấy sợ người lạ…”
Sợ người lạ?
Triệu m m nhìn bộ dạng không phục của Lai Đệ, cô bé không chút nào giống như là sợ người lạ nha.
Bất quá, cô bé này rất nghe lời chị mình. Tuy rằng dẩu miệng, nhưng cũng không phản bác lời chị mình.
Triệu Âm Âm cũng không vạch trần lời của Chiêu Đệ, “Được, vậy cháu mặc quần áo cho Lai Đệ nha.”
Trên giường còn có một cậu bé mập mạp đang say giấc nồng, m m đi qua xem, áo bông trên người cậu nhóc này so với hai người chị của mình còn dày hơn, vải cũng tốt hơn, mà đường may còn rất tinh tế.
Hơn nữa, nhìn hai tên hai người cháu gái là biết, mẹ ruột của mấy đứa trẻ là người trọng nam khinh nữ.
Cô đem cậu bé gọi dậy: “Trời sáng rồi, nên dậy ăn cơm.”
Cậu bé khó chịu hất tay ra: “Cháu không dậy! Cháu muốn ăn cơm trên giường!”
Cậu bé vỗ vỗ giường đất: “Cháu muốn ăn ở ổ chăn! Mau đem đồ ăn qua đây đi!”
Triệu Âm Âm nhanh nhẹn đem cậu bé nhét lại vào chăn: “Muốn ngủ nướng trong chăn thì có thể, nhưng ăn thì phải ăn trên bàn. Cháu tự chọn đi.”
Cậu bé không dám tin mà mở hai mắt nhìn lại.
Trước khi chú xảy ra chuyện, ban ngày bọn họ được đưa cho bà Vương cách vách trong giùm.
Bà Vương cũng giống như mẹ cậu, là người trọng nam khinh nữ. Tuy nói trông giùm, nhưng bà ấy chỉ chăm sóc cậu còn lại mặc kệ hai người chị.
“Cháu là cháu trai độc đinh của Hứa gia!”
Cậu bé có khuôn mặt cổ điển giống cá vàng, cậu bé thường hay nghe bà Vương nói, về sau Hứa gia chỉ có mình cậu độc đinh, nên cậu là quý giá!
“Thím sao có thể không bưng cơm qua cho cháu ăn?”
“Cháu là độc đinh nhà họ Hứa, nhưng thím không họ Hứa nha, thím họ Triệu.”
Triệu Âm Âm đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu bé một phen, chớp chớp mắt về phía cậu bé, “Cháu tiếp tục ngủ đi, ngủ đến giữa trưa cũng được, nếu vậy nhà chúng ta tiết kiệm được hai cái bánh bắp.”
Cậu bé mập bị logic không chê vào đâu được của cô đánh bại, ngơ ngác ôm chăn mà nhìn Triệu Âm Âm, lại nhìn qua thấy hai chị gái của mình đã rửa mặt xong, mọi người chuẩn bị ngồi vào bàn ăn cơm.
Đồ ăn trên bàn thật thơm a, thoạt nhìn cũng rất tinh xảo. Bánh bắp vàng óng ánh, mâm bánh khoai lang xốp, còn có dưa chuột cắt hình bông hoa tinh xảo như tiệc đám cưới,...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.