Thập Niên 70: Hợp Đồng Hôn Nhân
Chương 6: Tai Không Nghe Được
Hồ Bất Phó
27/10/2022
Editor: Tô Nhi
—----------------
Hứa Vân Hải khen cô một câu, rồi hai người lại thương lượng một chút, quyết định ngày mỗi tháng sẽ trả lương cho cô. Đồ ăn, vật dụng gì cần mua cô cứ tùy ý lấy tiền trong thư phòng, nhưng mua cái gì đều phải nói rõ với Hứa Vân Hải.
“35 đồng đây, cô đếm đi.”
Triệu m m đưa tay nhận tiền, việc đầu tiên là cô kiểm tra một chút sau đó mới yên tâm bỏ vào túi, lát nữa cô giấu trên đầu giường mới được.
Cô đã hỏi qua tình hình giá cả ở đây, 35 đồng một tháng xem như không ít. Với lại thêm phần của hồi môn của cô, ở đây ba năm, cô có thể tiết kiệm hơn 1000 đồng.
Hứa Vân Hải nhìn động tác cẩn thận của cô, lại nhớ đến món cháo bắp và bánh xốp sáng nay.
“Cô không cần lo lắng, qua một thời gian nữa, nhà máy có khả năng an bài công việc nhàn cho tôi, rốt cuộc chân tôi bị thế này cũng là ở nhà máy.” Anh nghe Triệu m m nói không có nhà để về, thì nói với cô thêm một chút thông tin của nhà máy, “Về sau khi ly hôn xong, nếu cô may mắn, có thể được phân phòng ở ký túc xá.”
“An bài công việc cho tôi?”
Có công việc là chuyện tốt a, nhưng mà hiện tại, cô không thể nhận thêm công việc a, “Tôi không thể lo liệu một lần quá nhiều công việc.”
Hứa Vân Hải thấy cô không đáp ứng, bỗng nhiên thấy người này có chút trách nhiệm, “Chỉ là một vị trí nhàn tản, xem như bồi thường cho tôi. Lâu lâu đi qua nhà máy một chuyến, đến tháng lãnh lương là được. Tương lai tôi sẽ nói với nhà máy, chuyển công việc này qua cho cô.”
Triệu m m rất vừa lòng với sự an bài này, thấy thế nào cũng là mình chiếm được tiện nghi. Cô cảm thấy, ở khía cạnh nào đó, trong cuộc hôn nhân này, Hứa Vân Hải là người bị hại.
“Được, anh yên tâm, tôi khẳng định sẽ làm tốt mọi việc, cũng giúp anh chăm sóc mấy đứa nhỏ.”
Triệu m m hỏi anh, “Hiệp định này cần nói với mấy đứa nhỏ không?”
Hứa Vân Hải lắc đầu, “Hai chúng ta biết là được, giống như cô nói, làm thím thì bọn nhỏ mới thấy sợ.”
Mấy đứa nhỏ cũng biết phân biết, đương nhiên bọn chúng sẽ đối với mẹ khác với bọn chúng đối xử với thím. Cô nguyện ý tạm thời làm thím ba đứa nhỏ, tuy nói là chịu trách nhiệm, nhưng so với mẹ ruột thì vẫn thoải mái hơn nhiều.
“Khá tốt, cứ như vậy đi.”
Triệu m m lúc này cảm thấy Hứa Vân Hải thuận mắt hơn nhiều, “Anh yên tâm, tôi khẳng định sẽ chăm sóc mấy đứa nhỏ cho thật tốt. Sau này, trước khi rời đi, tôi cũng sẽ an bài mọi chuyện thỏa đáng để về sau anh bớt lo cho bọn nhỏ.”
Hứa Vân Hải bật cười, “Tôi chỉ là đứng dậy không nổi, còn mang bọn nhỏ, chắc hẳn vẫn được đi?”
Triệu m m bĩu môi, hỏi anh: “Vậy anh có phát hiện tai phải của Lai Đệ nghe không rõ?”
“Gì?” Hứa Vân Hải có chút hoang mang.
“Tai của Lai Đệ nghe không rõ?”
Anh từ miệng Chiêu Đệ có nghe một chút, cô bé nói với anh, mẹ đánh hai chị em cô bé rất nhiều, nhưng cũng không nói tai của Lai Đệ có vấn đề. Một cô gái nhỏ như Lai Đệ, tai không nghe được phải làm sao?
“Anh đừng khẩn trương, tôi thấy chính là do ráy tai quá nhiều nên không nghe”
Lúc ăn sáng, Triệu m m đã nhìn lỗ tai Lai Đệ, nhưng lúc đó ánh sáng không tốt lắm, cô không thấy rõ.
“Đợi chút nữa mặt trời lên cao tôi nhìn một chút, móc ra là được.”
Chỉ một lát sau, Chiêu Đệ dẫn Lai Đệ về nhà uống nước, Triệu m m bước qua ngăn hai đứa bé lại, Hứa Vân Hải cũng tự mình đẩy xe lăn qua.
Quả nhiên, lỗ tai cô bé dơ một đoàn.
“Trong nhà có đồ ngoáy tai không?” Triệu m m hỏi anh.
“Này, chỉ sợ đồ ngoáy tai lấy không được.”
Nói xong, Hứa Vân Hải kêu Chiêu Đệ, “Chiêu Đệ, cháu qua nhà bác Tề mượn cái nhíp về đây.”
Chiêu Đệ còn khẩn trương hơn em gái mình, vèo một cái liền chạy đi. Triệu m m định nhìn lỗ tai Lai Đệ, nhưng Lai Đệ lại không muốn cho cô chạm vào.
Cô hù Lai Đệ, “Để cho thím nhìn, bên trong có ráy tai dơ, lấy ra thì tốt rồi. Hiện tại mà không lấy ra, chốc lát Tiểu Bảo dậy, em ấy sẽ chê cười cháu có lỗ tai dơ.”
Lai Đệ cùng Tiểu Bảo luôn không hợp nhau, cô bé nghe Triệu m m nói vậy, không cao hứng mà mím môi. Bất quá, lần này duỗi tay chạm vào tai của Lai Đệ thì cô bé không né tránh nữa.
—----------------
Hứa Vân Hải khen cô một câu, rồi hai người lại thương lượng một chút, quyết định ngày mỗi tháng sẽ trả lương cho cô. Đồ ăn, vật dụng gì cần mua cô cứ tùy ý lấy tiền trong thư phòng, nhưng mua cái gì đều phải nói rõ với Hứa Vân Hải.
“35 đồng đây, cô đếm đi.”
Triệu m m đưa tay nhận tiền, việc đầu tiên là cô kiểm tra một chút sau đó mới yên tâm bỏ vào túi, lát nữa cô giấu trên đầu giường mới được.
Cô đã hỏi qua tình hình giá cả ở đây, 35 đồng một tháng xem như không ít. Với lại thêm phần của hồi môn của cô, ở đây ba năm, cô có thể tiết kiệm hơn 1000 đồng.
Hứa Vân Hải nhìn động tác cẩn thận của cô, lại nhớ đến món cháo bắp và bánh xốp sáng nay.
“Cô không cần lo lắng, qua một thời gian nữa, nhà máy có khả năng an bài công việc nhàn cho tôi, rốt cuộc chân tôi bị thế này cũng là ở nhà máy.” Anh nghe Triệu m m nói không có nhà để về, thì nói với cô thêm một chút thông tin của nhà máy, “Về sau khi ly hôn xong, nếu cô may mắn, có thể được phân phòng ở ký túc xá.”
“An bài công việc cho tôi?”
Có công việc là chuyện tốt a, nhưng mà hiện tại, cô không thể nhận thêm công việc a, “Tôi không thể lo liệu một lần quá nhiều công việc.”
Hứa Vân Hải thấy cô không đáp ứng, bỗng nhiên thấy người này có chút trách nhiệm, “Chỉ là một vị trí nhàn tản, xem như bồi thường cho tôi. Lâu lâu đi qua nhà máy một chuyến, đến tháng lãnh lương là được. Tương lai tôi sẽ nói với nhà máy, chuyển công việc này qua cho cô.”
Triệu m m rất vừa lòng với sự an bài này, thấy thế nào cũng là mình chiếm được tiện nghi. Cô cảm thấy, ở khía cạnh nào đó, trong cuộc hôn nhân này, Hứa Vân Hải là người bị hại.
“Được, anh yên tâm, tôi khẳng định sẽ làm tốt mọi việc, cũng giúp anh chăm sóc mấy đứa nhỏ.”
Triệu m m hỏi anh, “Hiệp định này cần nói với mấy đứa nhỏ không?”
Hứa Vân Hải lắc đầu, “Hai chúng ta biết là được, giống như cô nói, làm thím thì bọn nhỏ mới thấy sợ.”
Mấy đứa nhỏ cũng biết phân biết, đương nhiên bọn chúng sẽ đối với mẹ khác với bọn chúng đối xử với thím. Cô nguyện ý tạm thời làm thím ba đứa nhỏ, tuy nói là chịu trách nhiệm, nhưng so với mẹ ruột thì vẫn thoải mái hơn nhiều.
“Khá tốt, cứ như vậy đi.”
Triệu m m lúc này cảm thấy Hứa Vân Hải thuận mắt hơn nhiều, “Anh yên tâm, tôi khẳng định sẽ chăm sóc mấy đứa nhỏ cho thật tốt. Sau này, trước khi rời đi, tôi cũng sẽ an bài mọi chuyện thỏa đáng để về sau anh bớt lo cho bọn nhỏ.”
Hứa Vân Hải bật cười, “Tôi chỉ là đứng dậy không nổi, còn mang bọn nhỏ, chắc hẳn vẫn được đi?”
Triệu m m bĩu môi, hỏi anh: “Vậy anh có phát hiện tai phải của Lai Đệ nghe không rõ?”
“Gì?” Hứa Vân Hải có chút hoang mang.
“Tai của Lai Đệ nghe không rõ?”
Anh từ miệng Chiêu Đệ có nghe một chút, cô bé nói với anh, mẹ đánh hai chị em cô bé rất nhiều, nhưng cũng không nói tai của Lai Đệ có vấn đề. Một cô gái nhỏ như Lai Đệ, tai không nghe được phải làm sao?
“Anh đừng khẩn trương, tôi thấy chính là do ráy tai quá nhiều nên không nghe”
Lúc ăn sáng, Triệu m m đã nhìn lỗ tai Lai Đệ, nhưng lúc đó ánh sáng không tốt lắm, cô không thấy rõ.
“Đợi chút nữa mặt trời lên cao tôi nhìn một chút, móc ra là được.”
Chỉ một lát sau, Chiêu Đệ dẫn Lai Đệ về nhà uống nước, Triệu m m bước qua ngăn hai đứa bé lại, Hứa Vân Hải cũng tự mình đẩy xe lăn qua.
Quả nhiên, lỗ tai cô bé dơ một đoàn.
“Trong nhà có đồ ngoáy tai không?” Triệu m m hỏi anh.
“Này, chỉ sợ đồ ngoáy tai lấy không được.”
Nói xong, Hứa Vân Hải kêu Chiêu Đệ, “Chiêu Đệ, cháu qua nhà bác Tề mượn cái nhíp về đây.”
Chiêu Đệ còn khẩn trương hơn em gái mình, vèo một cái liền chạy đi. Triệu m m định nhìn lỗ tai Lai Đệ, nhưng Lai Đệ lại không muốn cho cô chạm vào.
Cô hù Lai Đệ, “Để cho thím nhìn, bên trong có ráy tai dơ, lấy ra thì tốt rồi. Hiện tại mà không lấy ra, chốc lát Tiểu Bảo dậy, em ấy sẽ chê cười cháu có lỗ tai dơ.”
Lai Đệ cùng Tiểu Bảo luôn không hợp nhau, cô bé nghe Triệu m m nói vậy, không cao hứng mà mím môi. Bất quá, lần này duỗi tay chạm vào tai của Lai Đệ thì cô bé không né tránh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.