Thập Niên 70: Hợp Đồng Phu Thê
Chương 1:
Yên Ba Toái
05/06/2023
Năm 73, vừa qua Hạ Chí, thời tiết ngày càng nóng bức, sau một cơn mưa tầm tã, nắng nóng và hơi ẩm hòa với nhau, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bức bối, ngột ngạt khó thở.
Trần Ngưng bị nóng tỉnh, căn nhà cô đang ở vô cùng oi bức. Không chỉ có oi bức, còn tràn ngập mùi thuốc. Đồ điện duy nhất trong nhà chính là chiếc bóng đèn công suất thấp treo trên đỉnh đầu, đừng nói tới điều hòa, ngay cả quạt điện cũng không có.
Cô ngồi dậy, cầm lấy chiếc khăn lông cũ treo ở trên giá, dựa vào ánh trăng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, nhúng khăn lông vào chậu nước lau qua mặt một lần, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhàng khoan khái hơn đôi chút.
Cô cũng không phải Trần Ngưng ‘lúc đầu’, cô xuất thân từ thế gia Đông Y, ngay từ khi còn nhỏ đã đi theo trưởng bối trong nhà học y, sau khi vào làm ở bệnh viện cũng rất được lãnh đạo coi trọng. Trước đó không lần còn tới Thủ Đô tham gia hội thảo Đông Y thanh niên cả nước. Mà người có đủ tư cách tham gia hội thảo này, đa số đều là những thanh niên xuât sắc nhất được chọn ra từ các tỉnh.
Sau khi hội thảo kết thúc, trên đường tham gia một buổi hội chẩn, Trần Ngưng lại gặp tai nạn xe cộ, sau đó xuyên vào một quyển sách niên đại vạn người mê. Nữ chính trong sách là con gái của trưởng thôn, nguyên chủ lại là nữ phụ bia đỡ đạn, lớn lên cùng với con gái trưởng thôn.
Trong lòng nguyên chủ vừa hâm mộ và lại vừa ghen ghét nữ chính, không ít lần đối đầu với nữ chính.
Là bia đỡ đạn, tất nhiên sẽ có một kết cục bi thảm, không như vậy thì làm sao có thể tôn lên sự đẹp đẽ của nữ chính? Mà nguyên chủ cũng rất phù hợp với giả thiết bia đỡ đạn. Cô không màng sự phản đối trong nhà, gả cho một nhân viên chiếu phim. Sau khi kết hôn, cuộc sống vô cùng ngọt ngào, bố chồng làm việc ở trạm thuỷ lợi, mẹ thì làm ở hợp tác xã, ở thời ấy đều là những công việc vô cùng có thể diện. Nguyên chủ cảm thấy gia đình nhà chồng rất không tệ, còn nhiều lần tới trước mặt nữ chính để khoe khoang.
Nhưng thực tế nhà chồng cực kỳ coi thường ‘Trần Ngưng’, cô sống không hề thoải mái một chút nào, lúc nào cũng bị khinh bỉ rồi xa lánh. Sau đó mười năm, nguyên chủ vẫn không thể có con, cuộc sống phải nói là gà bay chó sủa. Cuối cùng tuy rằng không ly hôn, nhưng chồng lại ôm con của tiểu tam về kêu cô nuôi dưỡng, còn tự cho rằng đã giúp vợ mình tìm được một con đường sống.
Trần Ngưng bị nóng tỉnh, căn nhà cô đang ở vô cùng oi bức. Không chỉ có oi bức, còn tràn ngập mùi thuốc. Đồ điện duy nhất trong nhà chính là chiếc bóng đèn công suất thấp treo trên đỉnh đầu, đừng nói tới điều hòa, ngay cả quạt điện cũng không có.
Cô ngồi dậy, cầm lấy chiếc khăn lông cũ treo ở trên giá, dựa vào ánh trăng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, nhúng khăn lông vào chậu nước lau qua mặt một lần, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhàng khoan khái hơn đôi chút.
Cô cũng không phải Trần Ngưng ‘lúc đầu’, cô xuất thân từ thế gia Đông Y, ngay từ khi còn nhỏ đã đi theo trưởng bối trong nhà học y, sau khi vào làm ở bệnh viện cũng rất được lãnh đạo coi trọng. Trước đó không lần còn tới Thủ Đô tham gia hội thảo Đông Y thanh niên cả nước. Mà người có đủ tư cách tham gia hội thảo này, đa số đều là những thanh niên xuât sắc nhất được chọn ra từ các tỉnh.
Sau khi hội thảo kết thúc, trên đường tham gia một buổi hội chẩn, Trần Ngưng lại gặp tai nạn xe cộ, sau đó xuyên vào một quyển sách niên đại vạn người mê. Nữ chính trong sách là con gái của trưởng thôn, nguyên chủ lại là nữ phụ bia đỡ đạn, lớn lên cùng với con gái trưởng thôn.
Trong lòng nguyên chủ vừa hâm mộ và lại vừa ghen ghét nữ chính, không ít lần đối đầu với nữ chính.
Là bia đỡ đạn, tất nhiên sẽ có một kết cục bi thảm, không như vậy thì làm sao có thể tôn lên sự đẹp đẽ của nữ chính? Mà nguyên chủ cũng rất phù hợp với giả thiết bia đỡ đạn. Cô không màng sự phản đối trong nhà, gả cho một nhân viên chiếu phim. Sau khi kết hôn, cuộc sống vô cùng ngọt ngào, bố chồng làm việc ở trạm thuỷ lợi, mẹ thì làm ở hợp tác xã, ở thời ấy đều là những công việc vô cùng có thể diện. Nguyên chủ cảm thấy gia đình nhà chồng rất không tệ, còn nhiều lần tới trước mặt nữ chính để khoe khoang.
Nhưng thực tế nhà chồng cực kỳ coi thường ‘Trần Ngưng’, cô sống không hề thoải mái một chút nào, lúc nào cũng bị khinh bỉ rồi xa lánh. Sau đó mười năm, nguyên chủ vẫn không thể có con, cuộc sống phải nói là gà bay chó sủa. Cuối cùng tuy rằng không ly hôn, nhưng chồng lại ôm con của tiểu tam về kêu cô nuôi dưỡng, còn tự cho rằng đã giúp vợ mình tìm được một con đường sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.