Thập Niên 70: Hợp Đồng Phu Thê
Chương 26:
Yên Ba Toái
07/06/2023
Sau khi Trần Ngưng trở về nhà, cô vào nhà bếp tìm một chút thức ăn thừa từ buổi sáng, tuỳ tiện ăn vài miếng.
Lúc đang ngồi hóng gió dưới bóng cây sau khi ăn cơm xong, Trần Ngưng nhìn thấy thầy thuốc Hồ mang theo hòm thuốc bước vào nhà thím Tô.
Trần Ngưng đoán lần này ông đến để kiểm tra lại tình trạng sức khoẻ của Quý lão thái thái, cô cũng muốn xem bà cụ đã hồi phục như thế nào.
Nghĩ vậy, Trần Ngưng bèn khoá cửa lại, đi đến nhà thím Tô.
Khi cô tới, lại phát hiện sắc mặt của Quý lão thái thái đã tốt hơn rất nhiều, làn da trở nên mịn màng hơn một chút, có lẽ đêm hôm trước bà ấy đã ngủ rất ngon.
Quả nhiên, Quý lão thái thái nở nụ cười nói:
“Thầy thuốc Hồ, thuốc ông kê cho tôi rất tốt, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon, không bị thức dậy lúc nửa đêm nữa. Đã lâu lắm rồi tôi mới có được một giấc ngủ ngon như vậy. Sau khi thức dậy vào sáng nay, tôi cảm thấy cơ thể tôi cũng không còn lạnh như trước.”
Lúc này, thầy thuốc Hồ cũng đã mắt mạch xong, ông đã sớm đoán được thuốc sẽ có hiệu quả, hơn nữa những lời khen ngợi, khích lệ từ người bệnh đối với ông đã nghe thành thói quen rồi. Ông trực tiếp hỏi Quý lão thái thái còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không.
Sau khi thăm khám xong, thầy thuốc Hồ lại hướng dẫn Quý lão thái thái tiếp tục uống theo đơn thuốc trước đó trong vòng hai ngày, nếu tình trạng có gì thay đổi thì ông sẽ kê lại đơn thuốc khác cho.
Mấy ngày nay Tô Kim Bình không đi làm để ở nhà chăm sóc Quý lão thái thái, sau khi đã thăm khám xong cho bà cụ, Tô Kim Bình bèn hỏi Trần Ngưng:
“Nghe nói hôm nay cháu tới chỗ đập lúa để giúp đỡ, họ có tính công điểm cho cháu không?”
Nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa vị đội trưởng với Ngũ Kiến Thiết, anh ta chắc hẳn sẽ còn ở trong thôn thêm vài ngày, nếu cô vẫn đi tới phụ giúp ở chỗ đập lúa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Vừa nghĩ tới điều này, Trần Ngưng cũng không muốn đi nữa.
Vì thế cô bèn trả lời:
“Có tính công điểm, nhưng cháu không muốn đi nữa, chỉ cần có Chúc Á Nam ở đó là được. Thật ra cháu có đi hay không cũng chẳng có gì khác nhau. Cháu muốn học y với thầy thuốc Hồ, nhưng không biết thầy thuốc Hồ có sẵn lòng nhận cháu làm học trò hay không?”
Trần Ngưng nói như vậy không chỉ để tránh mặt Ngũ Kiến Thiết, mà cô thực sự muốn học hỏi điều gì đó từ thầy thuốc Hồ.
Một thầy thuốc ở nông thôn như thầy thuốc Hồ có thể không có nhiều kiến thức lý thuyết như Trần Ngưng, số lượng sách y học và tài liệu ông đã đọc cũng không nhiều bằng cô, nhưng chắc chắn kinh nghiệm thực tiễn của ông rất phong phú.
Thầy thuốc Hồ đã gặp rất nhiều căn bệnh hiểm nghèo, những trường hợp khẩn cấp, với kinh nghiệm thực tiễn phong phú ấy, Trần Ngưng cảm thấy rằng theo học một người như thầy thuốc Hồ - cô chắc chắn có thể học được rất nhiều điều mà trong sách vở không có.
Thầy thuốc Hồ đang thu dọn hộp thuốc, đột nhiên nghe Trần Ngưng nói như vậy, ông lập tức cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã cười nói:
“Muốn học y với ông, phải chuẩn bị quà ‘nhập học’ đấy.”
Tô Kim Bình hừ một tiếng, nói với thầy thuốc Hồ:
“Lão Hồ, ông còn mặt mũi để yêu cầu Trần Ngưng đưa quà nhập học à? Còn nhớ lúc trước, khi ông theo ông nội của con bé học y, thầy thuốc Trần cũng không bao giờ nhắc tới điều ấy. Ông ấy còn chuẩn bị cả quần áo, giày dép quanh năm suốt tháng cho ông đấy. Cái ông già này sao mà xấu tính quá vậy!”
Lúc đang ngồi hóng gió dưới bóng cây sau khi ăn cơm xong, Trần Ngưng nhìn thấy thầy thuốc Hồ mang theo hòm thuốc bước vào nhà thím Tô.
Trần Ngưng đoán lần này ông đến để kiểm tra lại tình trạng sức khoẻ của Quý lão thái thái, cô cũng muốn xem bà cụ đã hồi phục như thế nào.
Nghĩ vậy, Trần Ngưng bèn khoá cửa lại, đi đến nhà thím Tô.
Khi cô tới, lại phát hiện sắc mặt của Quý lão thái thái đã tốt hơn rất nhiều, làn da trở nên mịn màng hơn một chút, có lẽ đêm hôm trước bà ấy đã ngủ rất ngon.
Quả nhiên, Quý lão thái thái nở nụ cười nói:
“Thầy thuốc Hồ, thuốc ông kê cho tôi rất tốt, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon, không bị thức dậy lúc nửa đêm nữa. Đã lâu lắm rồi tôi mới có được một giấc ngủ ngon như vậy. Sau khi thức dậy vào sáng nay, tôi cảm thấy cơ thể tôi cũng không còn lạnh như trước.”
Lúc này, thầy thuốc Hồ cũng đã mắt mạch xong, ông đã sớm đoán được thuốc sẽ có hiệu quả, hơn nữa những lời khen ngợi, khích lệ từ người bệnh đối với ông đã nghe thành thói quen rồi. Ông trực tiếp hỏi Quý lão thái thái còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không.
Sau khi thăm khám xong, thầy thuốc Hồ lại hướng dẫn Quý lão thái thái tiếp tục uống theo đơn thuốc trước đó trong vòng hai ngày, nếu tình trạng có gì thay đổi thì ông sẽ kê lại đơn thuốc khác cho.
Mấy ngày nay Tô Kim Bình không đi làm để ở nhà chăm sóc Quý lão thái thái, sau khi đã thăm khám xong cho bà cụ, Tô Kim Bình bèn hỏi Trần Ngưng:
“Nghe nói hôm nay cháu tới chỗ đập lúa để giúp đỡ, họ có tính công điểm cho cháu không?”
Nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa vị đội trưởng với Ngũ Kiến Thiết, anh ta chắc hẳn sẽ còn ở trong thôn thêm vài ngày, nếu cô vẫn đi tới phụ giúp ở chỗ đập lúa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Vừa nghĩ tới điều này, Trần Ngưng cũng không muốn đi nữa.
Vì thế cô bèn trả lời:
“Có tính công điểm, nhưng cháu không muốn đi nữa, chỉ cần có Chúc Á Nam ở đó là được. Thật ra cháu có đi hay không cũng chẳng có gì khác nhau. Cháu muốn học y với thầy thuốc Hồ, nhưng không biết thầy thuốc Hồ có sẵn lòng nhận cháu làm học trò hay không?”
Trần Ngưng nói như vậy không chỉ để tránh mặt Ngũ Kiến Thiết, mà cô thực sự muốn học hỏi điều gì đó từ thầy thuốc Hồ.
Một thầy thuốc ở nông thôn như thầy thuốc Hồ có thể không có nhiều kiến thức lý thuyết như Trần Ngưng, số lượng sách y học và tài liệu ông đã đọc cũng không nhiều bằng cô, nhưng chắc chắn kinh nghiệm thực tiễn của ông rất phong phú.
Thầy thuốc Hồ đã gặp rất nhiều căn bệnh hiểm nghèo, những trường hợp khẩn cấp, với kinh nghiệm thực tiễn phong phú ấy, Trần Ngưng cảm thấy rằng theo học một người như thầy thuốc Hồ - cô chắc chắn có thể học được rất nhiều điều mà trong sách vở không có.
Thầy thuốc Hồ đang thu dọn hộp thuốc, đột nhiên nghe Trần Ngưng nói như vậy, ông lập tức cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã cười nói:
“Muốn học y với ông, phải chuẩn bị quà ‘nhập học’ đấy.”
Tô Kim Bình hừ một tiếng, nói với thầy thuốc Hồ:
“Lão Hồ, ông còn mặt mũi để yêu cầu Trần Ngưng đưa quà nhập học à? Còn nhớ lúc trước, khi ông theo ông nội của con bé học y, thầy thuốc Trần cũng không bao giờ nhắc tới điều ấy. Ông ấy còn chuẩn bị cả quần áo, giày dép quanh năm suốt tháng cho ông đấy. Cái ông già này sao mà xấu tính quá vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.