Thập Niên 70: Hợp Đồng Phu Thê
Chương 37:
Yên Ba Toái
09/06/2023
Cơn mưa ập xuống nhanh hơn dự kiến, Trần Ngưng còn chưa kịp về tới nhà, những hạt mưa lớn lộp bộp lộp bộp từ trên trời rơi xuống, ngay lập tức làm ướt đẫm quần áo của cô.
Trận mưa này đến nhanh, đi cũng nhanh, hai vợ chồng cậu Ba Trần vẫn phải đến khi trời chập tối mới hoàn thành công việc trở về nhà.
Vừa về đến nhà, thím Ba Trần La Khiết thấy quần áo của Trần Ngưng treo trên dây phơi đồ, biết cô đã về, lập tức đi tới gõ cửa, nhưng gõ một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời.
Trong lòng bà đột nhiên cảm thấy lo lắng không yên, vội vàng đẩy cửa ra, chỉ thấy Trần Ngưng ăn mặc gọn gàng nằm ở trên giường, hơi thở dồn dập, hai má ửng hồng.
Thím Ba đưa tay sờ thử trán cô – thật sự là nóng đến kinh người!
Cũng không biết Trần Ngưng đã sốt bao lâu, La Khiết vội vàng gọi chồng mình tới, bảo cậu Ba ngay lập tức đi mời thầy thuốc Hồ.
Thầy thuốc Hồ đến rất nhanh, trong lòng còn nghi ngờ, nghĩ thầm ban ngày Trần Ngưng vẫn còn khỏe mạnh, tại sao bây giờ đột nhiên lại bị bệnh?
Lúc ông tới, Tô Kim Bình và Quý lão thái thái ở cách vách cũng đang ngồi ở bên cạnh La Khiết.
La Khiết nhìn thầy thuốc Hồ bắt mạch cho Trần Ngưng, nhận ra vẻ mặt của ông càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, sau đó lại giống như nước chảy thành giọt, dần dần tan biến, trong lòng bà chỉ cảm thấy vô cùng hoảng hốt, lại lên tiếng hỏi:
“Tiểu Ngưng không có vấn đề gì lớn đúng không? Con bé bị bệnh gì vậy?”
Thầy thuốc Hồ buông ngón tay, thở dài một tiếng, sau đó mới nói:
“Con bé buồn bực trong lòng, hơn nữa lại mắc mưa, đương nhiên là không chịu nổi.”
Buồn bực trong lòng? Tô Kim Bình bèn nói với vẻ khó hiểu:
“Lão Hồ, Tiểu Ngưng có chuyện gì luẩn quẩn ở trong lòng sao? Nhưng rốt cuộc là chuyện gì lại có thể khiến con bé buồn bực như vậy?”
Thầy thuốc Hồ cho Trần Ngưng uống thuốc hạ sốt trước, sau đó mới nói:
“Việc này nếu là người khác gặp phải thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Hôm nay nếu mọi người không tới tìm tôi, thì tôi cũng sẽ tới đây tìm mọi người.”
“Thầy thuốc Hồ, Tiểu Ngưng bị làm sao vậy, có phải con bé đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Mấy ngày nay La Khiết ra đồng làm việc, cũng nghe được một số lời đồn về Ngũ Kiến Thiết, cho nên bà đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Đúng thật là đã xảy ra một số chuyện. Đối với Tiểu Ngưng mà nói, chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ.”
Tô Kim Bình sốt ruột, vôi lên tiếng thúc giục:
“Rốt cuộc là chuyện gì? Ông mau nói đi, sốt ruột chết đi được.”
“Được được được, tôi nói ngay đây.”
Lúc này thầy thuốc Hồ cũng không muốn cãi nhau với Tô Kim Bình, lập tức kể về chuyện Ngũ Kiến Thiết đến nhà Chúc Lục vào sớm hôm nay.
Ông cũng đề cập đến chuyện Ngũ Kiến Thiết có thể giúp cậu Ba Trần nhận được chức thủ kho ở kho lương.
Khi nói tới đây, thầy thuốc Hồ còn nghiêm túc quan sát cậu Ba Trần vài lần.
Trong lúc nhất thời, mặt của cậu Ba Trần lập tức nghẹn đến mức đỏ bừng:
“Tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ đi làm thủ kho gì đó, chuyện này tôi thật sự không biết gì cả.”
Tô Kim Bình nghe đến đây, bèn nói với vẻ mặt phức tạp:
“Nếu anh thật sự có thể đi làm ở kho lương, vậy thì cuộc sống sau này sẽ thoải mái hơn hiện giờ rất nhiều.”
Cậu Ba Trần không giỏi ăn nói, vừa nghe bà ấy nói như vậy, ông lại càng thêm sốt ruột:
“Làm như vậy có khác nào là bán con đâu chứ? Tôi không thể làm chuyện thất đức đó được.”
Trận mưa này đến nhanh, đi cũng nhanh, hai vợ chồng cậu Ba Trần vẫn phải đến khi trời chập tối mới hoàn thành công việc trở về nhà.
Vừa về đến nhà, thím Ba Trần La Khiết thấy quần áo của Trần Ngưng treo trên dây phơi đồ, biết cô đã về, lập tức đi tới gõ cửa, nhưng gõ một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời.
Trong lòng bà đột nhiên cảm thấy lo lắng không yên, vội vàng đẩy cửa ra, chỉ thấy Trần Ngưng ăn mặc gọn gàng nằm ở trên giường, hơi thở dồn dập, hai má ửng hồng.
Thím Ba đưa tay sờ thử trán cô – thật sự là nóng đến kinh người!
Cũng không biết Trần Ngưng đã sốt bao lâu, La Khiết vội vàng gọi chồng mình tới, bảo cậu Ba ngay lập tức đi mời thầy thuốc Hồ.
Thầy thuốc Hồ đến rất nhanh, trong lòng còn nghi ngờ, nghĩ thầm ban ngày Trần Ngưng vẫn còn khỏe mạnh, tại sao bây giờ đột nhiên lại bị bệnh?
Lúc ông tới, Tô Kim Bình và Quý lão thái thái ở cách vách cũng đang ngồi ở bên cạnh La Khiết.
La Khiết nhìn thầy thuốc Hồ bắt mạch cho Trần Ngưng, nhận ra vẻ mặt của ông càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, sau đó lại giống như nước chảy thành giọt, dần dần tan biến, trong lòng bà chỉ cảm thấy vô cùng hoảng hốt, lại lên tiếng hỏi:
“Tiểu Ngưng không có vấn đề gì lớn đúng không? Con bé bị bệnh gì vậy?”
Thầy thuốc Hồ buông ngón tay, thở dài một tiếng, sau đó mới nói:
“Con bé buồn bực trong lòng, hơn nữa lại mắc mưa, đương nhiên là không chịu nổi.”
Buồn bực trong lòng? Tô Kim Bình bèn nói với vẻ khó hiểu:
“Lão Hồ, Tiểu Ngưng có chuyện gì luẩn quẩn ở trong lòng sao? Nhưng rốt cuộc là chuyện gì lại có thể khiến con bé buồn bực như vậy?”
Thầy thuốc Hồ cho Trần Ngưng uống thuốc hạ sốt trước, sau đó mới nói:
“Việc này nếu là người khác gặp phải thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Hôm nay nếu mọi người không tới tìm tôi, thì tôi cũng sẽ tới đây tìm mọi người.”
“Thầy thuốc Hồ, Tiểu Ngưng bị làm sao vậy, có phải con bé đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Mấy ngày nay La Khiết ra đồng làm việc, cũng nghe được một số lời đồn về Ngũ Kiến Thiết, cho nên bà đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Đúng thật là đã xảy ra một số chuyện. Đối với Tiểu Ngưng mà nói, chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ.”
Tô Kim Bình sốt ruột, vôi lên tiếng thúc giục:
“Rốt cuộc là chuyện gì? Ông mau nói đi, sốt ruột chết đi được.”
“Được được được, tôi nói ngay đây.”
Lúc này thầy thuốc Hồ cũng không muốn cãi nhau với Tô Kim Bình, lập tức kể về chuyện Ngũ Kiến Thiết đến nhà Chúc Lục vào sớm hôm nay.
Ông cũng đề cập đến chuyện Ngũ Kiến Thiết có thể giúp cậu Ba Trần nhận được chức thủ kho ở kho lương.
Khi nói tới đây, thầy thuốc Hồ còn nghiêm túc quan sát cậu Ba Trần vài lần.
Trong lúc nhất thời, mặt của cậu Ba Trần lập tức nghẹn đến mức đỏ bừng:
“Tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ đi làm thủ kho gì đó, chuyện này tôi thật sự không biết gì cả.”
Tô Kim Bình nghe đến đây, bèn nói với vẻ mặt phức tạp:
“Nếu anh thật sự có thể đi làm ở kho lương, vậy thì cuộc sống sau này sẽ thoải mái hơn hiện giờ rất nhiều.”
Cậu Ba Trần không giỏi ăn nói, vừa nghe bà ấy nói như vậy, ông lại càng thêm sốt ruột:
“Làm như vậy có khác nào là bán con đâu chứ? Tôi không thể làm chuyện thất đức đó được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.