Thập Niên 70: Hợp Đồng Phu Thê
Chương 4:
Yên Ba Toái
05/06/2023
Trần Ngưng ở trong nhà thím Tô chưa tới nửa giờ, chó trong nhà bà ấy đột nhiên cất tiếng sủa.
Thím Tô dừng động tác trong tay lại, đi tới bên cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ánh trăng đêm nay rất sáng, cho nên dù cách một bức tường bà ấy vẫn có thể nhìn ra người đó là ai.
Quay đầu lại nhìn vào mắt của Trần Ngưng, thím Tô nhỏ giọng nói: “Ngưng nha đầu, có người bước vào sân nhà cháu. Nếu thím không nhìn lầm, người đó hình như là nhân viên chiếu phim Quách Thụ Sinh.”
Bà ấy nói xong bèn nhìn về phía Trần Ngưng, định xem cô sẽ xử lý như thế nào.
Trần Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không cần quan tâm đến anh ta.
Trong lòng thím Tô không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nghĩ thầm nha đầu Trần Ngưng này thế nhưng thật sự không muốn dính líu tới Quách Thụ Sinh!
Người trong thôn đều biết, bố của Quách Thụ Sinh làm ở trạm thủy lợi, mẹ làm ở hợp tác xã, bản thân anh ta cũng là nhân viên chiếu phim, cả nhà mỗi tháng đều được lĩnh tiền lương, công việc cũng rất có thể diện, hoàn toàn khác biệt với những người trong thôn giống như bọn họ.
Cô nương muốn gả cho Quách Thụ Sinh không ít, nhưng lại nghe nói gần đây anh ta thường xuyên qua lại với Trần Ngưng. Cũng không biết vì sao, hiện giờ Trần Ngưng lại đang cố tình trốn tránh Quách Thụ Sinh, chuyện này quả thật có hơi lạ.
Cho dù bà ấy không phải là một người thích nhiều chuyện, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà cảm thấy tò mò. Nhưng có vài lời Trần Ngưng không tự mình nói, bà ấy cũng không tiện hỏi nhiều, cho dù có tò mò thì cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Thím Tô nhìn lướt qua bên ngoài, sau đó lại nói:
“Không xong, Quách Thụ Sinh không thấy cháu trong nhà, đang đi qua nhà thím rồi, Tiểu Ngưng, cháu có muốn tránh mặt một chút không?”
Trong lòng Trần Ngưng hiểu rõ, thím Tô nói như vậy, rõ ràng là bà ấy biết Quách Thụ Sinh tới đây là để tìm cô, nói cách khác, hiện giờ trong thôn có không ít người biết Quách Thụ Sinh và cô đang qua lại với nhau...
Qua cửa sổ, lúc này Trần Ngưng cũng đã nhìn thấy Quách Thụ Sinh đang đi tới, trong lòng cô lập tức cảm thấy phản cảm. Có lẽ lúc này tình cảm của Quách Thụ Sinh dành cho nguyên chủ là thật lòng, nhưng anh ta thẳng thừng tìm tới đây như vậy, chắc chắn sẽ khiến cô gặp rắc rối. Bây giờ dù sao cũng là năm 73, cũng không phải là thời đại tự do khoan dung của nửa thế kỷ sau.
Dưới cái nhìn chăm chú của lão thái thái, Trần Ngưng bỏ quận len trong tay xuống, đứng lên nói: “Nếu thím không ngại, vậy cùng cháu ra ngoài một chút được không, cháu nói với anh ta vài câu thôi rồi sẽ trở về ngay.”
Thím Tô mím môi, cuối cùng bà ấy không nói gì, đi theo Trần Ngưng bước ra khỏi phòng.
Lúc bọn họ ra mở cửa, Quách Thụ Sinh đã đi tới cửa, nâng một bàn tay lên, đang định gõ cửa, lại nhìn thấy Trần Ngưng. Đôi mắt của anh ta lập tức sáng ngời, trên mặt lộ ra vài phần vui sướng:
“Trần Ngưng, sao em lại ở đây, anh còn tưởng em đang ở nhà chứ?”
Trần Ngưng thản nhiên liếc nhìn anh ta, sau đó nói: “Quách Thụ Sinh, anh tìm cậu Ba của tôi có chuyện gì sao? Cậu Ba đi xem phim rồi, chắc là sau khi phim chiếu xong thì cậu và thím mới trở về.”
Quách Thụ Sinh ngẩn ra một lúc, sau đó sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi, anh ta hít vào mấy hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng, nói: “Anh muốn tìm ai chẳng nhẽ em không biết? Em sao thế, có phải là đang giận anh không? Em qua đây, hai người chúng ta nói chuyện một chút.”
Thím Tô dừng động tác trong tay lại, đi tới bên cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ánh trăng đêm nay rất sáng, cho nên dù cách một bức tường bà ấy vẫn có thể nhìn ra người đó là ai.
Quay đầu lại nhìn vào mắt của Trần Ngưng, thím Tô nhỏ giọng nói: “Ngưng nha đầu, có người bước vào sân nhà cháu. Nếu thím không nhìn lầm, người đó hình như là nhân viên chiếu phim Quách Thụ Sinh.”
Bà ấy nói xong bèn nhìn về phía Trần Ngưng, định xem cô sẽ xử lý như thế nào.
Trần Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không cần quan tâm đến anh ta.
Trong lòng thím Tô không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nghĩ thầm nha đầu Trần Ngưng này thế nhưng thật sự không muốn dính líu tới Quách Thụ Sinh!
Người trong thôn đều biết, bố của Quách Thụ Sinh làm ở trạm thủy lợi, mẹ làm ở hợp tác xã, bản thân anh ta cũng là nhân viên chiếu phim, cả nhà mỗi tháng đều được lĩnh tiền lương, công việc cũng rất có thể diện, hoàn toàn khác biệt với những người trong thôn giống như bọn họ.
Cô nương muốn gả cho Quách Thụ Sinh không ít, nhưng lại nghe nói gần đây anh ta thường xuyên qua lại với Trần Ngưng. Cũng không biết vì sao, hiện giờ Trần Ngưng lại đang cố tình trốn tránh Quách Thụ Sinh, chuyện này quả thật có hơi lạ.
Cho dù bà ấy không phải là một người thích nhiều chuyện, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà cảm thấy tò mò. Nhưng có vài lời Trần Ngưng không tự mình nói, bà ấy cũng không tiện hỏi nhiều, cho dù có tò mò thì cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Thím Tô nhìn lướt qua bên ngoài, sau đó lại nói:
“Không xong, Quách Thụ Sinh không thấy cháu trong nhà, đang đi qua nhà thím rồi, Tiểu Ngưng, cháu có muốn tránh mặt một chút không?”
Trong lòng Trần Ngưng hiểu rõ, thím Tô nói như vậy, rõ ràng là bà ấy biết Quách Thụ Sinh tới đây là để tìm cô, nói cách khác, hiện giờ trong thôn có không ít người biết Quách Thụ Sinh và cô đang qua lại với nhau...
Qua cửa sổ, lúc này Trần Ngưng cũng đã nhìn thấy Quách Thụ Sinh đang đi tới, trong lòng cô lập tức cảm thấy phản cảm. Có lẽ lúc này tình cảm của Quách Thụ Sinh dành cho nguyên chủ là thật lòng, nhưng anh ta thẳng thừng tìm tới đây như vậy, chắc chắn sẽ khiến cô gặp rắc rối. Bây giờ dù sao cũng là năm 73, cũng không phải là thời đại tự do khoan dung của nửa thế kỷ sau.
Dưới cái nhìn chăm chú của lão thái thái, Trần Ngưng bỏ quận len trong tay xuống, đứng lên nói: “Nếu thím không ngại, vậy cùng cháu ra ngoài một chút được không, cháu nói với anh ta vài câu thôi rồi sẽ trở về ngay.”
Thím Tô mím môi, cuối cùng bà ấy không nói gì, đi theo Trần Ngưng bước ra khỏi phòng.
Lúc bọn họ ra mở cửa, Quách Thụ Sinh đã đi tới cửa, nâng một bàn tay lên, đang định gõ cửa, lại nhìn thấy Trần Ngưng. Đôi mắt của anh ta lập tức sáng ngời, trên mặt lộ ra vài phần vui sướng:
“Trần Ngưng, sao em lại ở đây, anh còn tưởng em đang ở nhà chứ?”
Trần Ngưng thản nhiên liếc nhìn anh ta, sau đó nói: “Quách Thụ Sinh, anh tìm cậu Ba của tôi có chuyện gì sao? Cậu Ba đi xem phim rồi, chắc là sau khi phim chiếu xong thì cậu và thím mới trở về.”
Quách Thụ Sinh ngẩn ra một lúc, sau đó sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi, anh ta hít vào mấy hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng, nói: “Anh muốn tìm ai chẳng nhẽ em không biết? Em sao thế, có phải là đang giận anh không? Em qua đây, hai người chúng ta nói chuyện một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.