Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha
Chương 6: Xuất Phát Đi Bộ Đội
Điềm Nhu Nhu
17/08/2024
Lâm Uyển Thư đời trước buôn bán thiên nam địa bắc khắp nơi đều đi một lần, ngồi xe lửa đối với cô mà nói đơn giản tựa như uống nước.
Tần Hoa mặc dù chưa từng ngồi xe lửa, nhưng anh ấy lớn lên cao lớn rắn chắc, có một thân sức lực, hành lý hai người một mình anh ấy cầm hết, Lâm Uyển Thư cũng chỉ phụ trách ôm Tiểu Miêu Miêu.
Đại khái là ông trời cũng muốn giúp bọn họ, từ mua vé đến lên xe, một đường đều thuận buồm xuôi gió.
Chỉ là thời đại này xe lửa đều là xe lửa vỏ xanh, chậm không nói, trong xe còn chật ních người.
Không ít thanh niên mặc quân trang màu xanh lá cây, vẻ mặt ngây thơ và mạnh mẽ sục sôi.
Vừa nhìn đã biết là đám người đặc biệt của niên đại này.
Lâm Uyển Thư biết những người này không dễ chọc, từ lúc lên xe vẫn rất khiêm tốn.
Nhưng dung mạo của cô thật sự quá xuất chúng, mặc dù muốn khiêm tốn, cũng là rất khó tránh được phiền toái.
“Này, các người đi đâu?”
Xe lửa vừa chạy ra mấy trạm, một thiếu nữ ngồi ước chừng mười sáu mười bảy tuổi ở đối diện lên tiếng hỏi, ánh mắt còn không ngừng đánh giá ở trên người cô, như là muốn tìm ra chỗ nào không hợp quy củ
Lâm Uyển Thư biết rõ đi ra ngoài nên bảo vệ mình như thế nào, cho dù là ăn mặc hay là ngôn hành cử chỉ, cô đều rất quy củ, căn bản không có khả năng làm cho người ta bới móc ra chỗ sai.
Lúc này đối diện với cặp mắt không có thiện ý kia, cô cũng không khó xử.
“Chúng tôi tới bộ đội thăm người thân, người đàn ông của tôi bị thương, những thứ này là để bồi bổ thân thể cho anh ấy.”
Nghe thấy là tới bộ đội, thiếu nữ vốn còn muốn vặn hỏi ra khỏi miệng cứ như vậy bị nghẹn ở trong cổ họng.
Người đàn ông người ta là quân nhân, còn là quân nhân bị thương, cô ta làm sao còn dám tìm cô tra hỏi?
Chỉ là tuy rằng không dám gây phiền toái, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn không thân thiện.
Bởi vì có một đám người như thế, dọc theo đường đi Lâm Uyển Thư cũng không dám lơ là.
Nhất là cô còn dẫn theo một bé con.
Tần Hoa đã thấy sự lợi hại của đám người này, vẻ mặt cũng căng thẳng không thôi.
Xe lửa xình xịch xình xịch, một đường chạy đến trạm trung chuyển, thấy bọn họ không xuống xe ở chỗ này, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà một ngày một đêm ngồi trên giường, đã sớm làm cho Lâm Uyển Thư kiệt sức.
Cũng may kế tiếp chỉ còn lộ trình một ngày.
Nửa sau Lâm Uyển Thư và Tần Hoa luân phiên nghỉ ngơi.
Đợi đến nhà ga Vân tỉnh, vừa vặn là bảy giờ chiều.
Bây giờ là mùa hè, trời tối muộn, hơn bảy giờ vẫn sáng sủa.
Hai người phong trần mệt mỏi cầm theo hành lý dẫn theo bé cho, cho đến sau khi xuống xe, mới cảm giác như là một lần nữa sống lại.
Ngay cả Tiểu Miêu Miêu tinh lực dồi dào, ngồi xe lâu như vậy cũng ỉu xìu.
Còn chưa xuống xe đã ngủ rồi.
Lâm Uyển Thư dùng dây lưng bế cô bé ở trước ngực, hai lớn một nhỏ liền theo dòng người đi về phía cửa nhà ga.
Vừa ra khỏi nhà ga, liền nhìn thấy một binh sĩ nhỏ mặc quân phục đi về phía bọn họ.
“Chào chị dâu, chào anh cả Tần, tôi là Tăng Tam Cường, giáo viên hướng dẫn phái tôi tới đón hai người.”
Lâm Uyển Thư có hơi kinh ngạc cậu ấy làm sao nhận ra bọn họ, dù sao hai anh em Tần Hoa và Tần Diễn một người giống cha, một người giống mẹ, tướng mạo không giống lắm, mà chính cô lại chưa từng tới bộ đội.
Chỉ là cô cũng không suy nghĩ nhiều.
“Vất vả cho cậu rồi, đồng chí Tằng. Chồng của tôi thế nào rồi?”
Lâm Uyển Thư vội vàng hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
Nhắc tới doanh trưởng, hốc mắt Tằng Tam Cường không nhịn được có hơi phiếm hồng.
Nhưng cậu ấy vẫn nhịn xuống, tận lực dùng thanh âm vững vàng nói: "Doanh trưởng bây giờ còn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói nếu vẫn không tỉnh lại, có thể sẽ thành người thực vật.”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao phải gọi người nhà tới.
Có lẽ có người nhà ở một bên, anh ấy có thể sớm tỉnh lại.
Tần Hoa mặc dù chưa từng ngồi xe lửa, nhưng anh ấy lớn lên cao lớn rắn chắc, có một thân sức lực, hành lý hai người một mình anh ấy cầm hết, Lâm Uyển Thư cũng chỉ phụ trách ôm Tiểu Miêu Miêu.
Đại khái là ông trời cũng muốn giúp bọn họ, từ mua vé đến lên xe, một đường đều thuận buồm xuôi gió.
Chỉ là thời đại này xe lửa đều là xe lửa vỏ xanh, chậm không nói, trong xe còn chật ních người.
Không ít thanh niên mặc quân trang màu xanh lá cây, vẻ mặt ngây thơ và mạnh mẽ sục sôi.
Vừa nhìn đã biết là đám người đặc biệt của niên đại này.
Lâm Uyển Thư biết những người này không dễ chọc, từ lúc lên xe vẫn rất khiêm tốn.
Nhưng dung mạo của cô thật sự quá xuất chúng, mặc dù muốn khiêm tốn, cũng là rất khó tránh được phiền toái.
“Này, các người đi đâu?”
Xe lửa vừa chạy ra mấy trạm, một thiếu nữ ngồi ước chừng mười sáu mười bảy tuổi ở đối diện lên tiếng hỏi, ánh mắt còn không ngừng đánh giá ở trên người cô, như là muốn tìm ra chỗ nào không hợp quy củ
Lâm Uyển Thư biết rõ đi ra ngoài nên bảo vệ mình như thế nào, cho dù là ăn mặc hay là ngôn hành cử chỉ, cô đều rất quy củ, căn bản không có khả năng làm cho người ta bới móc ra chỗ sai.
Lúc này đối diện với cặp mắt không có thiện ý kia, cô cũng không khó xử.
“Chúng tôi tới bộ đội thăm người thân, người đàn ông của tôi bị thương, những thứ này là để bồi bổ thân thể cho anh ấy.”
Nghe thấy là tới bộ đội, thiếu nữ vốn còn muốn vặn hỏi ra khỏi miệng cứ như vậy bị nghẹn ở trong cổ họng.
Người đàn ông người ta là quân nhân, còn là quân nhân bị thương, cô ta làm sao còn dám tìm cô tra hỏi?
Chỉ là tuy rằng không dám gây phiền toái, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn không thân thiện.
Bởi vì có một đám người như thế, dọc theo đường đi Lâm Uyển Thư cũng không dám lơ là.
Nhất là cô còn dẫn theo một bé con.
Tần Hoa đã thấy sự lợi hại của đám người này, vẻ mặt cũng căng thẳng không thôi.
Xe lửa xình xịch xình xịch, một đường chạy đến trạm trung chuyển, thấy bọn họ không xuống xe ở chỗ này, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà một ngày một đêm ngồi trên giường, đã sớm làm cho Lâm Uyển Thư kiệt sức.
Cũng may kế tiếp chỉ còn lộ trình một ngày.
Nửa sau Lâm Uyển Thư và Tần Hoa luân phiên nghỉ ngơi.
Đợi đến nhà ga Vân tỉnh, vừa vặn là bảy giờ chiều.
Bây giờ là mùa hè, trời tối muộn, hơn bảy giờ vẫn sáng sủa.
Hai người phong trần mệt mỏi cầm theo hành lý dẫn theo bé cho, cho đến sau khi xuống xe, mới cảm giác như là một lần nữa sống lại.
Ngay cả Tiểu Miêu Miêu tinh lực dồi dào, ngồi xe lâu như vậy cũng ỉu xìu.
Còn chưa xuống xe đã ngủ rồi.
Lâm Uyển Thư dùng dây lưng bế cô bé ở trước ngực, hai lớn một nhỏ liền theo dòng người đi về phía cửa nhà ga.
Vừa ra khỏi nhà ga, liền nhìn thấy một binh sĩ nhỏ mặc quân phục đi về phía bọn họ.
“Chào chị dâu, chào anh cả Tần, tôi là Tăng Tam Cường, giáo viên hướng dẫn phái tôi tới đón hai người.”
Lâm Uyển Thư có hơi kinh ngạc cậu ấy làm sao nhận ra bọn họ, dù sao hai anh em Tần Hoa và Tần Diễn một người giống cha, một người giống mẹ, tướng mạo không giống lắm, mà chính cô lại chưa từng tới bộ đội.
Chỉ là cô cũng không suy nghĩ nhiều.
“Vất vả cho cậu rồi, đồng chí Tằng. Chồng của tôi thế nào rồi?”
Lâm Uyển Thư vội vàng hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
Nhắc tới doanh trưởng, hốc mắt Tằng Tam Cường không nhịn được có hơi phiếm hồng.
Nhưng cậu ấy vẫn nhịn xuống, tận lực dùng thanh âm vững vàng nói: "Doanh trưởng bây giờ còn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói nếu vẫn không tỉnh lại, có thể sẽ thành người thực vật.”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao phải gọi người nhà tới.
Có lẽ có người nhà ở một bên, anh ấy có thể sớm tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.