Thập Niên 70 Kết Hôn Với Sĩ Quan Chỉ Huy
Chương 10:
Mấy Ngày Xuân Lạnh
17/10/2024
Cố Trường Chinh ngắt lời, “Cậu không chịu được đòn đâu.”
Đặng Phong Niên nhất thời không hiểu, “Gì?”
“Tôi không chịu được đòn à?” Khi hiểu ra, anh ta cười lớn, liếc nhìn Cố Trường Chinh đầy bực bội, “Trường Chinh, cậu có biết mình đang nói gì không?”
Cố Trường Chinh không ngạc nhiên trước phản ứng của Đặng Phong Niên, dù sao cũng khó ai tin được rằng một nữ đồng chí trông yếu đuối lại có thể đánh bại bọn tội phạm. Thời gian còn dài, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nữ đồng chí họ Tần kia sẽ nổi tiếng trong quân đội, chỉ là không biết người yêu của cô ấy có chịu được đòn hay không.
Cố Trường Chinh nói, “Tôi không thích nói xấu sau lưng, nhưng người yêu của nữ đồng chí đó ở trong đơn vị của chúng ta, sau này cậu sẽ biết.”
Đặng Phong Niên đảo mắt, “……”
Chu Đan Thanh đạp xe thêm mười phút nữa thì đến cổng đơn vị. Một nam đồng chí trẻ mặc quân phục từ trong đơn vị bước ra, vừa khéo thấy Chu Đan Thanh đạp xe đến. Anh ta chào, “Đồng chí Chu, lại đến tìm đồng chí Trương à?”
“Nhưng không đúng lúc rồi, đồng chí Trương vừa ra ngoài.”
Ngồi phía sau, Tần Thư nghe vậy liền hiểu ra. Hóa ra đối tượng của Chu Đan Thanh cũng ở trong đơn vị này, bảo sao cô ấy quen thuộc đường xá như vậy.
Chu Đan Thanh có chút ngượng ngùng, lúc trước khi Tần Thư hỏi cô về đường đi, cô còn nói mình không quen thuộc, giờ thì bị lộ rồi. Cô dừng xe, quay lại nhìn Tần Thư đã nhảy xuống xe, nói, “Vương Kiến Quân, hôm nay tôi không đến tìm Trương Toàn An, mà là cô ấy.”
Vương Kiến Quân nhìn Tần Thư, đôi mắt sáng lên, nhiệt tình hỏi, “Đồng chí này là?”
Tần Thư mỉm cười, “Chào đồng chí Vương, tôi là Tần Thư, tôi đến tìm Minh Trường Viễn.”
Nghe nói cô đến tìm Minh Trường Viễn, Vương Kiến Quân ngẩn người, “Đồng chí Minh?”
Tần Thư gật đầu.
Vương Kiến Quân nhìn cả Tần Thư và Chu Đan Thanh, “Không may rồi, đồng chí Minh vừa đi cùng đồng chí Trương, cô là người thân của Minh Trường Viễn à? Nếu có giấy giới thiệu hoặc giấy tờ chứng minh, tôi có thể dẫn cô vào khu gia đình để gặp chị Minh.”
Tần Thư nghe ra điểm quan trọng, “Chị Minh?”
Trong cách gọi của các đồng chí quân đội, “chị” thường ám chỉ vợ của một đồng chí. Minh Trường Viễn đã kết hôn sao?
Vương Kiến Quân thấy Tần Thư có vẻ chưa hiểu rõ ý nghĩa của từ “chị Minh”, liền nhiệt tình giải thích, “Là vợ của đồng chí
Minh.”
Tần Thư: “……”
Minh Trường Viễn đã kết hôn, vậy giấy đăng ký kết hôn giữa cô và Minh Trường Viễn là như thế nào?
Tần Thư nhận ra có điều bất thường, cố giữ bình tĩnh, quyết định trước tiên không để lộ mối quan hệ giữa cô và Minh Trường Viễn, mà nên tìm hiểu rõ tình hình trước. Cô vừa định mở lời thì một chiếc xe tải đi tới, dừng lại trước cổng đơn vị.
Chu Đan Thanh cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, định lên tiếng nhưng ánh mắt lại bị chiếc xe tải thu hút.
Vương Kiến Quân cũng quay đầu nhìn.
Cửa xe mở ra.
Xuống trước là một đứa trẻ khoảng ba, bốn tuổi, theo sau là một người phụ nữ đang mang thai bụng lớn. Người phụ nữ này khoảng hai mươi ba tuổi, cẩn thận bước xuống xe.
Ánh mắt của Tần Thư vô thức dừng lại ở bụng bầu cao của người phụ nữ, đứa trẻ đã sắp chào đời.
Người đồng chí trên xe bước xuống đóng cửa xe lại, “Chị dâu, về nhà nhớ đi chậm nhé.”
“Được.” Lữ Tố Hoan nắm tay con trai, lùi lại vài bước, mỉm cười nhìn chiếc xe chở hàng rời đi.
Vương Kiến Quân chỉ tay về phía Lữ Tố Hoan, “Đó chính là chị Minh!”
Tần Thư: “????”
Vương Kiến Quân vẫy tay với Lữ Tố Hoan, “Chị Minh!”
Đặng Phong Niên nhất thời không hiểu, “Gì?”
“Tôi không chịu được đòn à?” Khi hiểu ra, anh ta cười lớn, liếc nhìn Cố Trường Chinh đầy bực bội, “Trường Chinh, cậu có biết mình đang nói gì không?”
Cố Trường Chinh không ngạc nhiên trước phản ứng của Đặng Phong Niên, dù sao cũng khó ai tin được rằng một nữ đồng chí trông yếu đuối lại có thể đánh bại bọn tội phạm. Thời gian còn dài, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nữ đồng chí họ Tần kia sẽ nổi tiếng trong quân đội, chỉ là không biết người yêu của cô ấy có chịu được đòn hay không.
Cố Trường Chinh nói, “Tôi không thích nói xấu sau lưng, nhưng người yêu của nữ đồng chí đó ở trong đơn vị của chúng ta, sau này cậu sẽ biết.”
Đặng Phong Niên đảo mắt, “……”
Chu Đan Thanh đạp xe thêm mười phút nữa thì đến cổng đơn vị. Một nam đồng chí trẻ mặc quân phục từ trong đơn vị bước ra, vừa khéo thấy Chu Đan Thanh đạp xe đến. Anh ta chào, “Đồng chí Chu, lại đến tìm đồng chí Trương à?”
“Nhưng không đúng lúc rồi, đồng chí Trương vừa ra ngoài.”
Ngồi phía sau, Tần Thư nghe vậy liền hiểu ra. Hóa ra đối tượng của Chu Đan Thanh cũng ở trong đơn vị này, bảo sao cô ấy quen thuộc đường xá như vậy.
Chu Đan Thanh có chút ngượng ngùng, lúc trước khi Tần Thư hỏi cô về đường đi, cô còn nói mình không quen thuộc, giờ thì bị lộ rồi. Cô dừng xe, quay lại nhìn Tần Thư đã nhảy xuống xe, nói, “Vương Kiến Quân, hôm nay tôi không đến tìm Trương Toàn An, mà là cô ấy.”
Vương Kiến Quân nhìn Tần Thư, đôi mắt sáng lên, nhiệt tình hỏi, “Đồng chí này là?”
Tần Thư mỉm cười, “Chào đồng chí Vương, tôi là Tần Thư, tôi đến tìm Minh Trường Viễn.”
Nghe nói cô đến tìm Minh Trường Viễn, Vương Kiến Quân ngẩn người, “Đồng chí Minh?”
Tần Thư gật đầu.
Vương Kiến Quân nhìn cả Tần Thư và Chu Đan Thanh, “Không may rồi, đồng chí Minh vừa đi cùng đồng chí Trương, cô là người thân của Minh Trường Viễn à? Nếu có giấy giới thiệu hoặc giấy tờ chứng minh, tôi có thể dẫn cô vào khu gia đình để gặp chị Minh.”
Tần Thư nghe ra điểm quan trọng, “Chị Minh?”
Trong cách gọi của các đồng chí quân đội, “chị” thường ám chỉ vợ của một đồng chí. Minh Trường Viễn đã kết hôn sao?
Vương Kiến Quân thấy Tần Thư có vẻ chưa hiểu rõ ý nghĩa của từ “chị Minh”, liền nhiệt tình giải thích, “Là vợ của đồng chí
Minh.”
Tần Thư: “……”
Minh Trường Viễn đã kết hôn, vậy giấy đăng ký kết hôn giữa cô và Minh Trường Viễn là như thế nào?
Tần Thư nhận ra có điều bất thường, cố giữ bình tĩnh, quyết định trước tiên không để lộ mối quan hệ giữa cô và Minh Trường Viễn, mà nên tìm hiểu rõ tình hình trước. Cô vừa định mở lời thì một chiếc xe tải đi tới, dừng lại trước cổng đơn vị.
Chu Đan Thanh cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, định lên tiếng nhưng ánh mắt lại bị chiếc xe tải thu hút.
Vương Kiến Quân cũng quay đầu nhìn.
Cửa xe mở ra.
Xuống trước là một đứa trẻ khoảng ba, bốn tuổi, theo sau là một người phụ nữ đang mang thai bụng lớn. Người phụ nữ này khoảng hai mươi ba tuổi, cẩn thận bước xuống xe.
Ánh mắt của Tần Thư vô thức dừng lại ở bụng bầu cao của người phụ nữ, đứa trẻ đã sắp chào đời.
Người đồng chí trên xe bước xuống đóng cửa xe lại, “Chị dâu, về nhà nhớ đi chậm nhé.”
“Được.” Lữ Tố Hoan nắm tay con trai, lùi lại vài bước, mỉm cười nhìn chiếc xe chở hàng rời đi.
Vương Kiến Quân chỉ tay về phía Lữ Tố Hoan, “Đó chính là chị Minh!”
Tần Thư: “????”
Vương Kiến Quân vẫy tay với Lữ Tố Hoan, “Chị Minh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.