Thập Niên 70: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Pháo Hôi Bật Hack Nghịch Tập
Chương 13:
Ngôn Hề Vân Thiển
21/05/2024
Lục Trường Chinh cảm thấy tinh thần hăng hái hơn, sau khi giục Tô Mạt vào trong nghỉ ngơi lần nữa anh mới đạp xe, phóng đi như một làn khói.
Tô Mạt bất lực nhìn Lục Trường Chinh đang vô cùng hừng hực khí thế.
Không lẽ đây là đặc thù của người thời đại này, làm gì cũng hấp tấp như vậy sao?
Tô Mạt thở dài.
Tuy rằng cô đã nghĩ kỹ, nhưng tới lúc này vẫn thấy hơi bàng hoàng. Dù sao hôn nhân cũng là chuyện lớn trong đời.
Hay là lấy luôn?
Người ở thời đại này chẳng phải cứ vừa mắt là kết hôn được à? Nếu đã tới đây rồi, không bằng nhập gia tùy tục luôn?
Dù ở thời đại nào thì Lục Trường Chinh cũng là một đối tượng kết hôn tốt. Anh là sĩ quan cấp bậc phó đoàn trưởng, chắc chắn tiền trợ cấp không hề thấp. Đã có nhà riêng, kết hôn xong không cần sống chung với cha mẹ chồng, cưới xong sẽ tách khẩu ngay, không sợ cảnh chị em dâu trong nhà xảy ra mâu thuẫn.
Ngay cả khuyết điểm ít khi ở nhà cũng trở thành ưu điểm với cô.
Có nhà riêng, chuyện này cũng được giải quyết, đúng là không còn gì tốt hơn.
Quan trọng nhất là vẻ ngoài của Lục Trường Chinh phù hợp với sở thích của cô.
Thực sắc tính dã, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường...
Tô Mạt che mặt lắc đầu, xoay người đi về viện thanh niên trí thức.
Viện thanh niên trí thức là một dãy 5 gian nhà đất, ở giữa ở phòng bếp và nơi ăn cơm, cũng là nơi dùng để tiếp khách khi có người tới. Hai gian phòng bên trái là nơi dành cho nam thanh niên trí thức ở, hai gian phòng bên phải dành cho nữ thanh niên trí thức ở.
Ngoài cửa trồng một vườn rau lớn, trồng rất nhiều rau cải xanh. Nhà xí thì ở một góc cạnh vườn rau, đó là một gian phòng được dựng bằng cỏ tranh.
Cả viện thanh niên trí thức và vườn rau đều được hàng rào trúc bao xung quanh, phía trước chỉ chừa lại một cánh cổng để ra vào.
Tô Mạt tìm phòng của nguyên chủ theo trong trí nhớ.
Ở vùng nông thôn thời đại này, rất ít người có thói quen khóa cửa. Tại viện thanh niên trí thức cũng thế, cửa ra vào chỉ được chốt chứ không được khóa lại.
Tô Mạt kéo chốt cửa đẩy vào. Căn phòng rất rộng, bên trong có một chiếc giường đất rất dài, đoán chừng có năm sáu người cùng ngủ bên trên cũng không sao. Ba thanh niên trí thức ngủ một phòng, rất rộng rãi.
Những người chung phòng với Tô Mạt cùng một nhóm tới đây với cô. Bọn họ tới đúng dịp thu hoạch vụ thu, vì thế cũng không có thời gian để đặt thêm đồ, vì thế trong gian phòng này không có mấy thứ linh tinh như tủ.
Họ đi mượn các thanh niên trí thức cũ hai băng ghế, lại tìm thêm vài tấm ván ráp lại thành một một cái bàn gỗ dài đơn sơ. Đặt hết hành lý lên trên, cái nào hay dùng tới thì để lên giường đất.
Tô Mạt tìm thấy chăn đệm của nguyên chủ, bên trên còn đặt mấy bộ quần áo cô đã giặt vài ngày trước. Chắc là do hai người bọn cùng phòng giúp cất vào.
Bọn họ mới tới chưa quen nhau hết, thỉnh thoảng lại giúp đỡ khích lệ nhau nên quan hệ cũng tốt hơn.
Lúc đầu nguyên chủ vội vàng chạy xuống nông thôn nên chưa kịp chuẩn bị gì, chăn đệm mang theo rất đơn giản. Trải một cái chiếu rơm trên giường đất, rồi trải thêm một cái khăn trải giường lên chiếu rơm, một cái chăn mùa hè mỏng mát như như chăn điều hòa của thời đại sau, ngay cả gối cũng không có.
Không rõ nguyên chủ nhỏ nhắn xinh xắn kia chịu đựng kiểu gì.
Khi nguyên chủ tới nông thôn có xách theo hai cái hòm bằng da. Một cái đặt trên giường đất, một cái cất trên bàn gỗ, một lớn một nhỏ đều được khóa kín.
Tuy rằng Tô Mạt đã dung hợp với trí nhớ của nguyên chủ, biết bên trong có thứ gì rồi nhưng vẫn muốn kiểm tra lại đồ bên trong lần nữa.
Quan trọng là hai cuốn sổ tiết kiệm có một khoản tiền kếch xù.
Lúc đọc truyện, bên trong không nói rõ số tiền cụ thể mà chỉ nói nguyên chủ mang theo một khoản tiền lớn.
Còn sổ tiết kiệm và hợp đồng mua bán nhà của nguyên chủ là do cha Tô kín đáo đưa cho cô trước khi cô xuống nông thôn. Lúc đó cô ấy đã nhét vào giữa hòm, chưa kịp xem thì đã mấy, vì thế chính nguyên chủ cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền.
Tô Mạt rất tò mò.
Tô Mạt bất lực nhìn Lục Trường Chinh đang vô cùng hừng hực khí thế.
Không lẽ đây là đặc thù của người thời đại này, làm gì cũng hấp tấp như vậy sao?
Tô Mạt thở dài.
Tuy rằng cô đã nghĩ kỹ, nhưng tới lúc này vẫn thấy hơi bàng hoàng. Dù sao hôn nhân cũng là chuyện lớn trong đời.
Hay là lấy luôn?
Người ở thời đại này chẳng phải cứ vừa mắt là kết hôn được à? Nếu đã tới đây rồi, không bằng nhập gia tùy tục luôn?
Dù ở thời đại nào thì Lục Trường Chinh cũng là một đối tượng kết hôn tốt. Anh là sĩ quan cấp bậc phó đoàn trưởng, chắc chắn tiền trợ cấp không hề thấp. Đã có nhà riêng, kết hôn xong không cần sống chung với cha mẹ chồng, cưới xong sẽ tách khẩu ngay, không sợ cảnh chị em dâu trong nhà xảy ra mâu thuẫn.
Ngay cả khuyết điểm ít khi ở nhà cũng trở thành ưu điểm với cô.
Có nhà riêng, chuyện này cũng được giải quyết, đúng là không còn gì tốt hơn.
Quan trọng nhất là vẻ ngoài của Lục Trường Chinh phù hợp với sở thích của cô.
Thực sắc tính dã, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường...
Tô Mạt che mặt lắc đầu, xoay người đi về viện thanh niên trí thức.
Viện thanh niên trí thức là một dãy 5 gian nhà đất, ở giữa ở phòng bếp và nơi ăn cơm, cũng là nơi dùng để tiếp khách khi có người tới. Hai gian phòng bên trái là nơi dành cho nam thanh niên trí thức ở, hai gian phòng bên phải dành cho nữ thanh niên trí thức ở.
Ngoài cửa trồng một vườn rau lớn, trồng rất nhiều rau cải xanh. Nhà xí thì ở một góc cạnh vườn rau, đó là một gian phòng được dựng bằng cỏ tranh.
Cả viện thanh niên trí thức và vườn rau đều được hàng rào trúc bao xung quanh, phía trước chỉ chừa lại một cánh cổng để ra vào.
Tô Mạt tìm phòng của nguyên chủ theo trong trí nhớ.
Ở vùng nông thôn thời đại này, rất ít người có thói quen khóa cửa. Tại viện thanh niên trí thức cũng thế, cửa ra vào chỉ được chốt chứ không được khóa lại.
Tô Mạt kéo chốt cửa đẩy vào. Căn phòng rất rộng, bên trong có một chiếc giường đất rất dài, đoán chừng có năm sáu người cùng ngủ bên trên cũng không sao. Ba thanh niên trí thức ngủ một phòng, rất rộng rãi.
Những người chung phòng với Tô Mạt cùng một nhóm tới đây với cô. Bọn họ tới đúng dịp thu hoạch vụ thu, vì thế cũng không có thời gian để đặt thêm đồ, vì thế trong gian phòng này không có mấy thứ linh tinh như tủ.
Họ đi mượn các thanh niên trí thức cũ hai băng ghế, lại tìm thêm vài tấm ván ráp lại thành một một cái bàn gỗ dài đơn sơ. Đặt hết hành lý lên trên, cái nào hay dùng tới thì để lên giường đất.
Tô Mạt tìm thấy chăn đệm của nguyên chủ, bên trên còn đặt mấy bộ quần áo cô đã giặt vài ngày trước. Chắc là do hai người bọn cùng phòng giúp cất vào.
Bọn họ mới tới chưa quen nhau hết, thỉnh thoảng lại giúp đỡ khích lệ nhau nên quan hệ cũng tốt hơn.
Lúc đầu nguyên chủ vội vàng chạy xuống nông thôn nên chưa kịp chuẩn bị gì, chăn đệm mang theo rất đơn giản. Trải một cái chiếu rơm trên giường đất, rồi trải thêm một cái khăn trải giường lên chiếu rơm, một cái chăn mùa hè mỏng mát như như chăn điều hòa của thời đại sau, ngay cả gối cũng không có.
Không rõ nguyên chủ nhỏ nhắn xinh xắn kia chịu đựng kiểu gì.
Khi nguyên chủ tới nông thôn có xách theo hai cái hòm bằng da. Một cái đặt trên giường đất, một cái cất trên bàn gỗ, một lớn một nhỏ đều được khóa kín.
Tuy rằng Tô Mạt đã dung hợp với trí nhớ của nguyên chủ, biết bên trong có thứ gì rồi nhưng vẫn muốn kiểm tra lại đồ bên trong lần nữa.
Quan trọng là hai cuốn sổ tiết kiệm có một khoản tiền kếch xù.
Lúc đọc truyện, bên trong không nói rõ số tiền cụ thể mà chỉ nói nguyên chủ mang theo một khoản tiền lớn.
Còn sổ tiết kiệm và hợp đồng mua bán nhà của nguyên chủ là do cha Tô kín đáo đưa cho cô trước khi cô xuống nông thôn. Lúc đó cô ấy đã nhét vào giữa hòm, chưa kịp xem thì đã mấy, vì thế chính nguyên chủ cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền.
Tô Mạt rất tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.