Thập Niên 70: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Pháo Hôi Bật Hack Nghịch Tập
Chương 15:
Ngôn Hề Vân Thiển
21/05/2024
Tô Mạt phân loại số tiền phải cất, định lát nữa sẽ thu hết vào không gian.
Sau khi làm xong xuôi, Tô Mạt bắt đầu kiểm kê tới những thứ khác của nguyên chủ, phát hiện đa phần đều là những thứ hay mặc và hay dùng tới.
Hai chiếc áo khoác len dài, mấy cái váy, vài bộ sơ mi và áo khoác, vài chiếc áo lông và mấy cái quần. Tô Mạt không am hiểu lắm về vải vóc, sờ vào cảm thích là chứng đó đó là vải tốt rồi. Đồ lót thì có vài bộ, ba đôi giày da, hai đôi giày vải.
Mấy thứ này là do nguyên chủ dùng phiếu ngoại tệ mua ở cửa hàng Hữu Nghị tại Thượng Hải.
Còn có một chiếc áo sơ mi bằng vải tổng hợp do nguyên chủ mua theo trào lưu. Mua xong mặc thử cảm thấy không thoải mái nên từ khó không dùng tới nữa, bây giờ lại mang tới đây.
Ngoài quần áo ra thì còn có dây buộc tóc kẹp tóc, kem bông tuyết, sáp thơm bôi tóc, xà phòng thơm, bút kẻ mày, thậm chí còn có cả một thỏi son môi.
Những đồ nguyên chủ mang theo không hoàn toàn vô dụng, nhưng cũng không thể nói là hữu dụng được. Nói sao cũng không thể mặc lúc làm ruộng được.
Thứ duy nhất phù hợp chính là hai bộ quần áo lao động màu xanh và giày giải phóng mua ở hợp tác xã mua bán trước khi xuống nông thôn. Hiện tại hai bộ áo lao động màu xanh đang được đặt tùy tiện trên giường đất chứ không cất vào hòm da.
Nguyên chủ tham gia vào thu hoạch vụ thu đã được mười mấy người, cứ thế mặc thay phiên hai bộ đồ kia.
Đồ nguyên chủ mang theo không hợp với thời tiết vùng Đông Bắc. Mấy mùa xuân hạ thu thì còn tạm mặc được, nhưng tới mùa đông thì rất lạnh.
Tới khu Đông Bắc cần nhất là áo bông, quần bông, giày bông, chăn bông, nhưng nguyên chủ chẳng có thứ gì.
Nhưng khi Tô Mạt nhìn thấy số phiếu chất chồng, thấy bên trong có không ít phiếu mua vải bông cũng đoán có lẽ nguyên chủ định đợi tới nơi này rồi mới mua bông vải nhờ người may.
Về đồ dùng hàng ngày, nguyên chủ chỉ mang theo hai cái khăn lông, một cái cặp lồng, một bình nước và một cái đèn pin. Còn mấy thứ như đồ tráng men, chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng các thứ lại không có.
Nguyên chủ tính tới đây rồi mua thêm, không ngờ vẫn chưa có thời gian để đi mua. Trong mười mấy ngày qua, cần lau chùi gì đều mượn chậu của người khác, còn miệng thì chỉ súc qua với nước mà thôi.
Cũng không rõ một cô gái ở bẩn như thế lao Lục Trường Chinh lại vừa ý cho được.
Nhìn thấy gương trang điểm bên cạnh, Tô Mạt cầm gương lên soi, không khỏi ngạc nhiên òa lên.
Mặc dù đã biết trước nguyên chủ rất đẹp qua trí nhớ, nhưng không ngờ lại xinh đẹp tới vậy.
Đôi mày cong như lá liễu, cặp mắt đào hoa đa tình, mũi cao thẳng thuôn dài, đôi môi không tô son mà lại đỏ như anh đào, là một người đẹp vùng Giang Nam điển hình. Làn da vừa trắng vừa nhẵn nhụi, bảo nõn nà như mỡ đông cũng không nói quá. Tuy rằng phải làm ruộng mười mấy ngày khiến làn da hơi sạm đi một chút, nhưng lại mang cảm giác mong manh dễ vỡ, khiến người ta thương xót.
Không trách Lục Trường Chinh vừa thấy đã thích.
Ầy...
Đúng là đàn ông!
Sau khi làm xong xuôi, Tô Mạt bắt đầu kiểm kê tới những thứ khác của nguyên chủ, phát hiện đa phần đều là những thứ hay mặc và hay dùng tới.
Hai chiếc áo khoác len dài, mấy cái váy, vài bộ sơ mi và áo khoác, vài chiếc áo lông và mấy cái quần. Tô Mạt không am hiểu lắm về vải vóc, sờ vào cảm thích là chứng đó đó là vải tốt rồi. Đồ lót thì có vài bộ, ba đôi giày da, hai đôi giày vải.
Mấy thứ này là do nguyên chủ dùng phiếu ngoại tệ mua ở cửa hàng Hữu Nghị tại Thượng Hải.
Còn có một chiếc áo sơ mi bằng vải tổng hợp do nguyên chủ mua theo trào lưu. Mua xong mặc thử cảm thấy không thoải mái nên từ khó không dùng tới nữa, bây giờ lại mang tới đây.
Ngoài quần áo ra thì còn có dây buộc tóc kẹp tóc, kem bông tuyết, sáp thơm bôi tóc, xà phòng thơm, bút kẻ mày, thậm chí còn có cả một thỏi son môi.
Những đồ nguyên chủ mang theo không hoàn toàn vô dụng, nhưng cũng không thể nói là hữu dụng được. Nói sao cũng không thể mặc lúc làm ruộng được.
Thứ duy nhất phù hợp chính là hai bộ quần áo lao động màu xanh và giày giải phóng mua ở hợp tác xã mua bán trước khi xuống nông thôn. Hiện tại hai bộ áo lao động màu xanh đang được đặt tùy tiện trên giường đất chứ không cất vào hòm da.
Nguyên chủ tham gia vào thu hoạch vụ thu đã được mười mấy người, cứ thế mặc thay phiên hai bộ đồ kia.
Đồ nguyên chủ mang theo không hợp với thời tiết vùng Đông Bắc. Mấy mùa xuân hạ thu thì còn tạm mặc được, nhưng tới mùa đông thì rất lạnh.
Tới khu Đông Bắc cần nhất là áo bông, quần bông, giày bông, chăn bông, nhưng nguyên chủ chẳng có thứ gì.
Nhưng khi Tô Mạt nhìn thấy số phiếu chất chồng, thấy bên trong có không ít phiếu mua vải bông cũng đoán có lẽ nguyên chủ định đợi tới nơi này rồi mới mua bông vải nhờ người may.
Về đồ dùng hàng ngày, nguyên chủ chỉ mang theo hai cái khăn lông, một cái cặp lồng, một bình nước và một cái đèn pin. Còn mấy thứ như đồ tráng men, chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng các thứ lại không có.
Nguyên chủ tính tới đây rồi mua thêm, không ngờ vẫn chưa có thời gian để đi mua. Trong mười mấy ngày qua, cần lau chùi gì đều mượn chậu của người khác, còn miệng thì chỉ súc qua với nước mà thôi.
Cũng không rõ một cô gái ở bẩn như thế lao Lục Trường Chinh lại vừa ý cho được.
Nhìn thấy gương trang điểm bên cạnh, Tô Mạt cầm gương lên soi, không khỏi ngạc nhiên òa lên.
Mặc dù đã biết trước nguyên chủ rất đẹp qua trí nhớ, nhưng không ngờ lại xinh đẹp tới vậy.
Đôi mày cong như lá liễu, cặp mắt đào hoa đa tình, mũi cao thẳng thuôn dài, đôi môi không tô son mà lại đỏ như anh đào, là một người đẹp vùng Giang Nam điển hình. Làn da vừa trắng vừa nhẵn nhụi, bảo nõn nà như mỡ đông cũng không nói quá. Tuy rằng phải làm ruộng mười mấy ngày khiến làn da hơi sạm đi một chút, nhưng lại mang cảm giác mong manh dễ vỡ, khiến người ta thương xót.
Không trách Lục Trường Chinh vừa thấy đã thích.
Ầy...
Đúng là đàn ông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.