Thập Niên 70: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Pháo Hôi Bật Hack Nghịch Tập
Chương 29:
Ngôn Hề Vân Thiển
22/05/2024
"Cái gì?" Lục Quế Hoa nhảy dựng lên: "Thế thì tốn bao nhiêu là lương thực với tiền phiếu đây? Dù sao chú ba cũng là một sĩ quan, cỗ bàn cũng không thể quá tệ được, cứ tính một bàn là 10 đồng thì ít nhất cũng phải tốn 200 đồng."
"Cũng không cần nhiều như vậy. Ăn cưới cũng phải tiền mừng mà, trừ tiền mừng đi, chắc cũng chỉ mấy chục đồng thôi." Lục Vệ Quốc không quan tâm lắm.
Dù sao chú ba đã nói là sẽ tự giải quyết chuyện thịt thà rồi, trong nhà chỉ cần chuẩn bị lương thực và rau xanh, nếu nhiều người thì nấu thêm mấy nồi cháo thôi.
"Anh tưởng bây giờ ai cũng đi tiền mừng 2 xu cho một bữa cỗ à?" Lục Quế Hoa im lặng.
"Vậy cũng không cần em quan tâm, dù sao chú ba đã nói rồi, chú ấy sẽ tự lo thịt, trong nhà chi cần cung cấp lương thực và rau xanh là được."
"Thế còn được." Lục Quế Hoa lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng nguyên lương thực đã tốn không ít rồi. Đừng để đến lúc đó cưới xong, sang năm trong nhà lại không đủ ăn."
"Không cần em nhọc lòng chuyện này, nếu không đủ ăn thì mẹ sẽ mua trong đại đội."
"Ôi, không phải đã nói là chờ chú ba lập gia đình xong thì chia nhà sao? Cha mẹ có nói gì không? Hay là bây giờ lại không chia nữa?"
"Cha mẹ không nói gì, chắc là sẽ chia thôi." Lục Vệ Quốc nói, mí mắt anh ta dần dần nặng trĩu rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lục Quế Hoa nhìn ngủ Lục Vệ Quốc, nói thầm trong lòng, cũng đừng lại không phân.
Một tháng, người đàn ông của cô ta có 28 đồng tiền lương, hiện tại mỗi tháng nộp cho nhà 20 đồng, còn gia đình nhỏ của bọn họ giữ lại 8 đồng. Trừ đi các khoản xã giao của Lục Vệ Quốc và tiền ăn vì không thể mang cơm vào mùa hè được thì gia đình nhỏ của bọn họ cũng không tích lũy được bao nhiêu tiền.
Nếu chia nhà thì 28 đồng tiền lương này sẽ hoàn toàn thuộc về gia đình nhỏ của bọn họ.
Mặc dù dựa vào công điểm của một mình cô ta thì chắc chắn sẽ không đủ lương thực để ăn, nhưng mua lương thực trong đại đội cũng không tốn bao nhiêu tiền, chắc chắn bọn họ sẽ có thể tiết kiệm được không ít.
Lục Quế Hoa đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình đang hướng về phía trước, ước gì ngày mai Lục Trường Chinh kết hôn luôn để đến ngày kia là chia nhà, cô ta cũng không đau lòng chuyện lương thực nữa.
Bên kia.
Anh cả Lục, Lục Hành Quân và chị dâu cả Lục là Lưu Ngọc Chi cũng nói điều tương tự, nhưng khác ở chỗ Lưu Ngọc Chi chỉ lẳng lặng nghe chứ không nói gì.
"Cha mẹ đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, chúng ta chỉ cần làm theo là được." Lưu Ngọc Chi nói: "Nhưng mà lúc trước đã nói rồi, sau khi chú ba kết hôn thì sẽ chia nhà, anh phải nhắc chuyện này đấy."
"Từ khi chú hai đi là ở nhà máy gia công vật liệu gỗ, nhà chú hai thường xuyên cư xử rất kỳ cục, giống như nhà hai chúng ta đang lợi dụng bọn họ vậy, em thật sự chịu đựng đủ rồi."
"Cha mẹ nói sẽ chia nhà thì chắc chắn sẽ chia." Lục Hành Quân nói.
Thật ra, trong tâm Lục Hành Quân cũng cảm thấy không vui, cũng muốn chia nhà từ lâu.
Trong nhà có bốn anh em, chú hai đi làm nhà máy, chú ba là sĩ quan, em gái thì làm ở hợp tác xã mua bán, ai cũng có tiền lương. Chỉ có một mình anh ta là ở nông thôn, mặc dù làm kế toán của đại đội, nhưng cũng chỉ có công điểm trợ cấp chứ không có tiền lương.
Mà bởi vì chưa chia nhà nên hoa hồng cuối năm mà đại đội chia đều nằm trong tay Lý Nguyệt Nga, hàng năm bà ấy cũng chỉ chia cho các nhà một ít tiền tiêu vặt.
"Cũng không cần nhiều như vậy. Ăn cưới cũng phải tiền mừng mà, trừ tiền mừng đi, chắc cũng chỉ mấy chục đồng thôi." Lục Vệ Quốc không quan tâm lắm.
Dù sao chú ba đã nói là sẽ tự giải quyết chuyện thịt thà rồi, trong nhà chỉ cần chuẩn bị lương thực và rau xanh, nếu nhiều người thì nấu thêm mấy nồi cháo thôi.
"Anh tưởng bây giờ ai cũng đi tiền mừng 2 xu cho một bữa cỗ à?" Lục Quế Hoa im lặng.
"Vậy cũng không cần em quan tâm, dù sao chú ba đã nói rồi, chú ấy sẽ tự lo thịt, trong nhà chi cần cung cấp lương thực và rau xanh là được."
"Thế còn được." Lục Quế Hoa lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng nguyên lương thực đã tốn không ít rồi. Đừng để đến lúc đó cưới xong, sang năm trong nhà lại không đủ ăn."
"Không cần em nhọc lòng chuyện này, nếu không đủ ăn thì mẹ sẽ mua trong đại đội."
"Ôi, không phải đã nói là chờ chú ba lập gia đình xong thì chia nhà sao? Cha mẹ có nói gì không? Hay là bây giờ lại không chia nữa?"
"Cha mẹ không nói gì, chắc là sẽ chia thôi." Lục Vệ Quốc nói, mí mắt anh ta dần dần nặng trĩu rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lục Quế Hoa nhìn ngủ Lục Vệ Quốc, nói thầm trong lòng, cũng đừng lại không phân.
Một tháng, người đàn ông của cô ta có 28 đồng tiền lương, hiện tại mỗi tháng nộp cho nhà 20 đồng, còn gia đình nhỏ của bọn họ giữ lại 8 đồng. Trừ đi các khoản xã giao của Lục Vệ Quốc và tiền ăn vì không thể mang cơm vào mùa hè được thì gia đình nhỏ của bọn họ cũng không tích lũy được bao nhiêu tiền.
Nếu chia nhà thì 28 đồng tiền lương này sẽ hoàn toàn thuộc về gia đình nhỏ của bọn họ.
Mặc dù dựa vào công điểm của một mình cô ta thì chắc chắn sẽ không đủ lương thực để ăn, nhưng mua lương thực trong đại đội cũng không tốn bao nhiêu tiền, chắc chắn bọn họ sẽ có thể tiết kiệm được không ít.
Lục Quế Hoa đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình đang hướng về phía trước, ước gì ngày mai Lục Trường Chinh kết hôn luôn để đến ngày kia là chia nhà, cô ta cũng không đau lòng chuyện lương thực nữa.
Bên kia.
Anh cả Lục, Lục Hành Quân và chị dâu cả Lục là Lưu Ngọc Chi cũng nói điều tương tự, nhưng khác ở chỗ Lưu Ngọc Chi chỉ lẳng lặng nghe chứ không nói gì.
"Cha mẹ đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, chúng ta chỉ cần làm theo là được." Lưu Ngọc Chi nói: "Nhưng mà lúc trước đã nói rồi, sau khi chú ba kết hôn thì sẽ chia nhà, anh phải nhắc chuyện này đấy."
"Từ khi chú hai đi là ở nhà máy gia công vật liệu gỗ, nhà chú hai thường xuyên cư xử rất kỳ cục, giống như nhà hai chúng ta đang lợi dụng bọn họ vậy, em thật sự chịu đựng đủ rồi."
"Cha mẹ nói sẽ chia nhà thì chắc chắn sẽ chia." Lục Hành Quân nói.
Thật ra, trong tâm Lục Hành Quân cũng cảm thấy không vui, cũng muốn chia nhà từ lâu.
Trong nhà có bốn anh em, chú hai đi làm nhà máy, chú ba là sĩ quan, em gái thì làm ở hợp tác xã mua bán, ai cũng có tiền lương. Chỉ có một mình anh ta là ở nông thôn, mặc dù làm kế toán của đại đội, nhưng cũng chỉ có công điểm trợ cấp chứ không có tiền lương.
Mà bởi vì chưa chia nhà nên hoa hồng cuối năm mà đại đội chia đều nằm trong tay Lý Nguyệt Nga, hàng năm bà ấy cũng chỉ chia cho các nhà một ít tiền tiêu vặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.