Thập Niên 70: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Pháo Hôi Bật Hack Nghịch Tập
Chương 43:
Ngôn Hề Vân Thiển
22/05/2024
"À chị này, chị mang đồ đi đi, chúng tôi không nhận đồ của quần chúng nhân dân dù chỉ là cái kim sợi chỉ.” Liễu Quảng Anh vội vàng gọi bọn họ lại.
"Chao ôi, chủ nhiệm Liễu hiểu lầm rồi, đương nhiên tôi biết kỷ luật của mọi người, chồng tôi cũng là thư ký đại đội mà. Mấy thứ này là để cho anh Liễu, dù sao chuyện này cũng là chúng tôi không phải, còn phiền chủ nhiệm Liễu giao cho ông ấy.” Nói xong, Lý Nguyệt Nga kéo Lục Tiểu Lan rời đi.
Dù gì bà ấy cũng đã mua hai phần, bọn họ muốn chia sao thì chia.
Sau khi ra khỏi công xã, Lục Tiểu Lan vẫn còn hơi choáng váng.
“Chuyện này giải quyết dễ như vậy à?” Lục Tiểu Lan hỏi mẹ.
"Nếu không thì sao?" Vẻ mặt Lý Nguyệt Nga cạn lời.
Thằng ba là cấp phó đoàn, cùng cấp với thư ký công xã, một chủ nhiệm phụ nữ như Liễu Quảng Anh còn có thể làm gì được thằng ba?
Hơn nữa, xem mắt vốn là chuyện hai bên tình nguyện, bây giờ có một bên không muốn xem mắt nữa, vậy đó cũng là chuyện hết sức bình thường.
Chỉ là bọn họ tử tế, lúc này mới mang quà đến tận nơi xin lỗi. Nếu người nhà không xem trọng thì cùng lắm chỉ bảo người trung gian nói một tiếng mà thôi.
*
Tất cả chuyện xảy ra ở công xã Hồng Kỳ, Lục Trường Chinh và Tô Mạt đều không hay biết.
Sau khi đến huyện thành, hai người đi thẳng đến bưu điện, Tô Mạt có thư cần gửi, Lục Trường Chinh thì gọi điện thoại về tổng bộ.
“Gửi thư cho người nhà hả?” Lục Trường Chinh hỏi.
“Dạ, gửi thư cho bác cả, bác ấy đang ở trong bộ đội tỉnh Quế.”
Nếu đã chuẩn bị kết hôn, Tô Mạt cũng không có ý định che giấu tình trạng trong nhà với Lục Trường Chinh, nhưng cũng không nói hết, dù sao cũng chỉ mới quen người đàn ông này có hai ngày.
“Có cần gọi điện thoại về nhà thông báo chuyện kết hôn không?”
“Không cần, em không liên lạc được với cha mẹ nữa” Tô Mạt không nói quá nhiều, nhưng chuyện cần cho anh biết vẫn sẽ nói ra.
Nếu như người đàn ông này hối hận, cũng không sao.
“Đừng sợ, có anh rồi.” Lục Trường Chinh dịu dàng nắm lấy tay Tô Mạt, cho cô cảm giác an toàn.
Tuy đã sớm đoán ra, song xác thực lại là chuyện khác, Lục Trường Chinh không khỏi có chút thương xót cảnh ngộ của Tô Mạt.
Đúng ngay lúc này, hội ủy viên cách mạng huyện lái xe bấm còi y ỏi chạy ngang qua cửa bưu điện, trên xe còn có hai người bị trói chéo tay sau lưng, trước ngực còn treo bảng tên.
Lục Trường Chinh lại càng đau lòng, anh không biết tình hình cha mẹ vợ tương lai như thế nào, có điều anh có thể tưởng tượng được khoảng thời gian đó vợ của anh vất vả như nào. Một đứa bé được cưng như trứng hứng như hoa từ nhỏ bỗng trong một đêm gia đình ly tán, bản thân còn phải làm thanh niên trí thức ở tha phương.
Vất vả biết nhường nào!
“Yên tâm, anh sẽ cho em một cuộc sống tốt, đợi mọi chuyện lắng xuống, anh sẽ đi nghe ngóng tình hình thử.” Lục Trường Chinh nhỏ tiếng đảm bảo nói.
Tô Mạt không ngờ Lục Trường Chinh không những không chê bai, còn muốn giúp cô nghe ngóng tình hình cha mẹ, cô nở nụ cười cảm kích nhìn anh.
“Cảm ơn anh, đồng chí Lục.”
“Giờ em là vợ anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh.” Lục Trường Chinh kiên định.
Thời đại này, gửi thư qua bưu điện, cùng thành phố thì là 4 xu, khác thành phố thì là 8 xu. Cho nên giá tem thư ở bưu điện đa phần được chia thành loại 4 xu và 8 xu, cũng có số lượng ít là loại 22 xu, 43 xu, 52 xu vâng vâng. Giá trị tem thư càng lớn đều là dùng để gửi thư ra nước ngoài, loại 22 xu là thư hàng không quốc tế.
"Chao ôi, chủ nhiệm Liễu hiểu lầm rồi, đương nhiên tôi biết kỷ luật của mọi người, chồng tôi cũng là thư ký đại đội mà. Mấy thứ này là để cho anh Liễu, dù sao chuyện này cũng là chúng tôi không phải, còn phiền chủ nhiệm Liễu giao cho ông ấy.” Nói xong, Lý Nguyệt Nga kéo Lục Tiểu Lan rời đi.
Dù gì bà ấy cũng đã mua hai phần, bọn họ muốn chia sao thì chia.
Sau khi ra khỏi công xã, Lục Tiểu Lan vẫn còn hơi choáng váng.
“Chuyện này giải quyết dễ như vậy à?” Lục Tiểu Lan hỏi mẹ.
"Nếu không thì sao?" Vẻ mặt Lý Nguyệt Nga cạn lời.
Thằng ba là cấp phó đoàn, cùng cấp với thư ký công xã, một chủ nhiệm phụ nữ như Liễu Quảng Anh còn có thể làm gì được thằng ba?
Hơn nữa, xem mắt vốn là chuyện hai bên tình nguyện, bây giờ có một bên không muốn xem mắt nữa, vậy đó cũng là chuyện hết sức bình thường.
Chỉ là bọn họ tử tế, lúc này mới mang quà đến tận nơi xin lỗi. Nếu người nhà không xem trọng thì cùng lắm chỉ bảo người trung gian nói một tiếng mà thôi.
*
Tất cả chuyện xảy ra ở công xã Hồng Kỳ, Lục Trường Chinh và Tô Mạt đều không hay biết.
Sau khi đến huyện thành, hai người đi thẳng đến bưu điện, Tô Mạt có thư cần gửi, Lục Trường Chinh thì gọi điện thoại về tổng bộ.
“Gửi thư cho người nhà hả?” Lục Trường Chinh hỏi.
“Dạ, gửi thư cho bác cả, bác ấy đang ở trong bộ đội tỉnh Quế.”
Nếu đã chuẩn bị kết hôn, Tô Mạt cũng không có ý định che giấu tình trạng trong nhà với Lục Trường Chinh, nhưng cũng không nói hết, dù sao cũng chỉ mới quen người đàn ông này có hai ngày.
“Có cần gọi điện thoại về nhà thông báo chuyện kết hôn không?”
“Không cần, em không liên lạc được với cha mẹ nữa” Tô Mạt không nói quá nhiều, nhưng chuyện cần cho anh biết vẫn sẽ nói ra.
Nếu như người đàn ông này hối hận, cũng không sao.
“Đừng sợ, có anh rồi.” Lục Trường Chinh dịu dàng nắm lấy tay Tô Mạt, cho cô cảm giác an toàn.
Tuy đã sớm đoán ra, song xác thực lại là chuyện khác, Lục Trường Chinh không khỏi có chút thương xót cảnh ngộ của Tô Mạt.
Đúng ngay lúc này, hội ủy viên cách mạng huyện lái xe bấm còi y ỏi chạy ngang qua cửa bưu điện, trên xe còn có hai người bị trói chéo tay sau lưng, trước ngực còn treo bảng tên.
Lục Trường Chinh lại càng đau lòng, anh không biết tình hình cha mẹ vợ tương lai như thế nào, có điều anh có thể tưởng tượng được khoảng thời gian đó vợ của anh vất vả như nào. Một đứa bé được cưng như trứng hứng như hoa từ nhỏ bỗng trong một đêm gia đình ly tán, bản thân còn phải làm thanh niên trí thức ở tha phương.
Vất vả biết nhường nào!
“Yên tâm, anh sẽ cho em một cuộc sống tốt, đợi mọi chuyện lắng xuống, anh sẽ đi nghe ngóng tình hình thử.” Lục Trường Chinh nhỏ tiếng đảm bảo nói.
Tô Mạt không ngờ Lục Trường Chinh không những không chê bai, còn muốn giúp cô nghe ngóng tình hình cha mẹ, cô nở nụ cười cảm kích nhìn anh.
“Cảm ơn anh, đồng chí Lục.”
“Giờ em là vợ anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh.” Lục Trường Chinh kiên định.
Thời đại này, gửi thư qua bưu điện, cùng thành phố thì là 4 xu, khác thành phố thì là 8 xu. Cho nên giá tem thư ở bưu điện đa phần được chia thành loại 4 xu và 8 xu, cũng có số lượng ít là loại 22 xu, 43 xu, 52 xu vâng vâng. Giá trị tem thư càng lớn đều là dùng để gửi thư ra nước ngoài, loại 22 xu là thư hàng không quốc tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.