Thập Niên 70: Khó Làm Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 10:
(>..
01/06/2023
Khi vào hiệu sách, bên trong chỉ có một ít tiểu thuyết cùng đủ loại tạp thư, ông chủ nói gần đây rất nhiều người nghe được tin tức sắp khôi phục kỳ thi đại học, đã sớm mua sách môn học kia, hiện tại những quyển sách này và tư liệu thi đại học đều rất khan hiếm, phàm là có cái nào sẽ nắm chặt trong tay để ôn tập, cho dù mượn cũng khó mượn.
Nhan Chiêu Nhược có chút thất vọng, xem ra chỉ có thể chờ sau khi ly hôn trở về Ân Đông một chuyến.
Đi dạo hiệu sách xong đi ra, cô không thấy bóng dáng Bàng Thúy đâu. Nhìn vào cửa hàng vật phẩm không thiết yếu, Nhan Chiêu Nhược phát hiện cô ta còn đang đi dạo trước quầy bán vải nên đành phải vào tìm.
Bàng Thúy ngại quần áo thành thị đắt đỏ nên muốn mua vải về tự may. Bình thường cả ngày ở nhà nhìn Nhan Chiêu Nhược mặc những bộ đồ cắt may vừa vặn, màu sắc nhã nhặn đi qua lại nên ánh mắt của cô ta cũng tiến bộ không ít, không thể để ý đến những loại vải thô ráp cũ kĩ này. Cô ta cầm một cuộn vải thoạt nhìn có vẻ trơn mịn đặt lên cánh tay ngắm nghía, lại cảm thấy nó khiến làn da vốn ngăm đen của cô ta càng thêm đen. Nhan Chiêu Nhược cũng mặc màu xinh đẹp như này, sao cô ta mặc làn da lại trắng nõn sáng bóng, còn đến lượt người Bàng Thuý lại thành ra như thế?
Cô ta còn đang cân nhắc thì phía sau bỗng truyền đến thanh âm của Nhan Chiêu Nhược: "Chiếc áo khoác màu nâu nhạt kia không tệ, làm ơn đưa cho tôi xem một chút được không?”
Bàng Thúy ngẩng đầu nhìn, chiếc áo khoác kiểu nữ kia treo ở vị trí trung tâm phía sau quầy, nhìn không ra là vải gì nhưng kiểu dáng rất đẹp. Phía trên là cổ áo rộng, đơn giản, trên khuy kim loại nhỏ tinh xảo còn in hoa văn, phía dưới hơi chít eo, mặc vào sẽ rất tôn dáng. Rõ ràng giá của áo này rất cao, sắc mặt Bàng Thúy trầm xuống, trừng mắt nhìn Nhan Chiêu Nhược.
Không có lễ hội, cô ta mua quần áo đắt tiền như vậy để làm gì?
Trong nhà quần áo của Nhan Chiêu Nhược còn nhiều hơn quần áo của Bàng Thuý và Tần Sùng Vũ cộng lại. Bình thường Bàng Thúy cũng không ít lần lải nhải chuyện cô mặc quần áo quá nổi bật, bây giờ hai người đi với nhau, Nhan Chiêu Nhược còn dám mua đắt như vậy, thật sự là đốt tiền!
Nhân viên cửa vốn đang uể oải chống cằm ngẩn người, khí chất của Bàng Thúy thô tục không chịu nổi, vừa nhìn đã biết là kiểu không có tiền không có bản lĩnh, căn bản không ở trong phạm vi phục vụ nghiêm túc của cô ấy, vừa rồi Bàng Thúy ở đây lâu như vậy cô ấy đã không kiên nhẫn muốn đuổi người. Nhưng Nhan Chiêu Nhược vừa đi tới, mắt cô gái lập tức sáng lên, đứng thẳng người bày ra thái độ nhiệt tình hoan nghênh, nguyên nhân không có gì, khí chất này của Nhan Chiêu Nhược không giống gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra, khẳng định có chút bối cảnh, cô ấy không dám đắc tội.
"Cái áo khoác này lấy từ phương nam, chất liệu lông lạc đà tốt dệt nên, giá cả đắt hơn một chút, nhưng chị gái dáng người của chị mặc vào chắc chắn sẽ đẹp, chị sờ thử đi!" Nhân viên bán hàng lấy chiếc áo khoác xuống, cười đưa cho Nhan Chiêu Nhược.
Nhan Chiêu Nhược trước ánh mắt hận không thể giết chết mình của Bàng Thúy sờ vải. Lông dài, thô, sáng bóng, đúng là lông lạc đà. Tuy rằng chắc chắn giá cả đắt hơn một chút nhưng kiểu dáng này cũng không dễ lỗi thời, mua một cái có thể mặc rất nhiều năm, bên trong phối thêm một cái áo len màu đen cao cổ, sẽ rất khí chất, mặc vào cũng có thể để đi xem mắt.
Cô nói với Bàng Thúy: "Cô mặc vào thử đi.”
Bàng Thúy ngây người: "Tôi thử à?"
“Ừm, cô mặc hẳn không tệ, thử xem." Cô nhẹ giọng khuyên nhủ.
Cô cũng không muốn tốn thời gian ở đây với Bàng Thúy, nhưng với sự hiểu biết của cô đối với Bàng Thúy nhiều năm thì quần áo cô đề cử, Bàng Thúy sẽ cười khẩy rồi chống đối lại, cho dù cái áo khoác này có xinh đẹp đến đâu, Bàng Thúy cũng sẽ không nguyện ý nhìn thêm một cái nữa.
Nhưng ở đây nhiều đồ như vậy, vải Bàng Thuý lại chướng mắt, chần chừ mãi không chịu đi, cuối cùng còn không phải nhắm mắt mua áo khoác này sao?
Thấy lại bộ dáng Bàng Thúy nhăn nhó không thể không mua áo khoác cô chọn giúp, trong mắt cô thoáng qua sự châm chọc. Bàng Thúy luôn như vậy, ngoài miệng luôn mắng cô là tầng lớp thấp, con nhà lụi bại nhưng lại năm lần bảy lượt trộm đồ chăm sóc da của cô, lại trộm một hai bộ quần áo trong tủ của cô mặc vào, chạy ra ngoài khoe khoang đủ rồi trả về, còn tưởng rằng cô không biết cái gì, kiếp trước cô chỉ là không muốn vạch trần cô ta mà thôi.
Nhân viên bán hàng đánh giá hai người họ: "A, hóa ra hai người đi cùng nhau, vậy hãy thử, dù sao cũng không cần tiền."
Quả nhiên, ánh mắt Bàng Thúy xoay quanh áo khoác, khuôn mặt lạnh lùng lật lên: "Không cần, đây là quần áo của nhà tư bản, tôi không mặc!”
Nụ cười trên mặt nhân viên bán hàng chợt tắt, Nhan Chiêu Nhược chớp chớp mắt, cố ý làm ra bộ dáng thề son sắt: "Không có việc gì, nếu nơi này có thể bán, chúng ta có thể mặc.”
Nhan Chiêu Nhược có chút thất vọng, xem ra chỉ có thể chờ sau khi ly hôn trở về Ân Đông một chuyến.
Đi dạo hiệu sách xong đi ra, cô không thấy bóng dáng Bàng Thúy đâu. Nhìn vào cửa hàng vật phẩm không thiết yếu, Nhan Chiêu Nhược phát hiện cô ta còn đang đi dạo trước quầy bán vải nên đành phải vào tìm.
Bàng Thúy ngại quần áo thành thị đắt đỏ nên muốn mua vải về tự may. Bình thường cả ngày ở nhà nhìn Nhan Chiêu Nhược mặc những bộ đồ cắt may vừa vặn, màu sắc nhã nhặn đi qua lại nên ánh mắt của cô ta cũng tiến bộ không ít, không thể để ý đến những loại vải thô ráp cũ kĩ này. Cô ta cầm một cuộn vải thoạt nhìn có vẻ trơn mịn đặt lên cánh tay ngắm nghía, lại cảm thấy nó khiến làn da vốn ngăm đen của cô ta càng thêm đen. Nhan Chiêu Nhược cũng mặc màu xinh đẹp như này, sao cô ta mặc làn da lại trắng nõn sáng bóng, còn đến lượt người Bàng Thuý lại thành ra như thế?
Cô ta còn đang cân nhắc thì phía sau bỗng truyền đến thanh âm của Nhan Chiêu Nhược: "Chiếc áo khoác màu nâu nhạt kia không tệ, làm ơn đưa cho tôi xem một chút được không?”
Bàng Thúy ngẩng đầu nhìn, chiếc áo khoác kiểu nữ kia treo ở vị trí trung tâm phía sau quầy, nhìn không ra là vải gì nhưng kiểu dáng rất đẹp. Phía trên là cổ áo rộng, đơn giản, trên khuy kim loại nhỏ tinh xảo còn in hoa văn, phía dưới hơi chít eo, mặc vào sẽ rất tôn dáng. Rõ ràng giá của áo này rất cao, sắc mặt Bàng Thúy trầm xuống, trừng mắt nhìn Nhan Chiêu Nhược.
Không có lễ hội, cô ta mua quần áo đắt tiền như vậy để làm gì?
Trong nhà quần áo của Nhan Chiêu Nhược còn nhiều hơn quần áo của Bàng Thuý và Tần Sùng Vũ cộng lại. Bình thường Bàng Thúy cũng không ít lần lải nhải chuyện cô mặc quần áo quá nổi bật, bây giờ hai người đi với nhau, Nhan Chiêu Nhược còn dám mua đắt như vậy, thật sự là đốt tiền!
Nhân viên cửa vốn đang uể oải chống cằm ngẩn người, khí chất của Bàng Thúy thô tục không chịu nổi, vừa nhìn đã biết là kiểu không có tiền không có bản lĩnh, căn bản không ở trong phạm vi phục vụ nghiêm túc của cô ấy, vừa rồi Bàng Thúy ở đây lâu như vậy cô ấy đã không kiên nhẫn muốn đuổi người. Nhưng Nhan Chiêu Nhược vừa đi tới, mắt cô gái lập tức sáng lên, đứng thẳng người bày ra thái độ nhiệt tình hoan nghênh, nguyên nhân không có gì, khí chất này của Nhan Chiêu Nhược không giống gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra, khẳng định có chút bối cảnh, cô ấy không dám đắc tội.
"Cái áo khoác này lấy từ phương nam, chất liệu lông lạc đà tốt dệt nên, giá cả đắt hơn một chút, nhưng chị gái dáng người của chị mặc vào chắc chắn sẽ đẹp, chị sờ thử đi!" Nhân viên bán hàng lấy chiếc áo khoác xuống, cười đưa cho Nhan Chiêu Nhược.
Nhan Chiêu Nhược trước ánh mắt hận không thể giết chết mình của Bàng Thúy sờ vải. Lông dài, thô, sáng bóng, đúng là lông lạc đà. Tuy rằng chắc chắn giá cả đắt hơn một chút nhưng kiểu dáng này cũng không dễ lỗi thời, mua một cái có thể mặc rất nhiều năm, bên trong phối thêm một cái áo len màu đen cao cổ, sẽ rất khí chất, mặc vào cũng có thể để đi xem mắt.
Cô nói với Bàng Thúy: "Cô mặc vào thử đi.”
Bàng Thúy ngây người: "Tôi thử à?"
“Ừm, cô mặc hẳn không tệ, thử xem." Cô nhẹ giọng khuyên nhủ.
Cô cũng không muốn tốn thời gian ở đây với Bàng Thúy, nhưng với sự hiểu biết của cô đối với Bàng Thúy nhiều năm thì quần áo cô đề cử, Bàng Thúy sẽ cười khẩy rồi chống đối lại, cho dù cái áo khoác này có xinh đẹp đến đâu, Bàng Thúy cũng sẽ không nguyện ý nhìn thêm một cái nữa.
Nhưng ở đây nhiều đồ như vậy, vải Bàng Thuý lại chướng mắt, chần chừ mãi không chịu đi, cuối cùng còn không phải nhắm mắt mua áo khoác này sao?
Thấy lại bộ dáng Bàng Thúy nhăn nhó không thể không mua áo khoác cô chọn giúp, trong mắt cô thoáng qua sự châm chọc. Bàng Thúy luôn như vậy, ngoài miệng luôn mắng cô là tầng lớp thấp, con nhà lụi bại nhưng lại năm lần bảy lượt trộm đồ chăm sóc da của cô, lại trộm một hai bộ quần áo trong tủ của cô mặc vào, chạy ra ngoài khoe khoang đủ rồi trả về, còn tưởng rằng cô không biết cái gì, kiếp trước cô chỉ là không muốn vạch trần cô ta mà thôi.
Nhân viên bán hàng đánh giá hai người họ: "A, hóa ra hai người đi cùng nhau, vậy hãy thử, dù sao cũng không cần tiền."
Quả nhiên, ánh mắt Bàng Thúy xoay quanh áo khoác, khuôn mặt lạnh lùng lật lên: "Không cần, đây là quần áo của nhà tư bản, tôi không mặc!”
Nụ cười trên mặt nhân viên bán hàng chợt tắt, Nhan Chiêu Nhược chớp chớp mắt, cố ý làm ra bộ dáng thề son sắt: "Không có việc gì, nếu nơi này có thể bán, chúng ta có thể mặc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.