Thập Niên 70: Khó Làm Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 29:
(>..
01/06/2023
Trong quân đội.
Bốn đại đội dưới tay Tần Sùng Vũ đang tiến hành huấn luyện trọng yếu. Sau khi huấn luyện kết thúc, bọn họ sẽ thi đấu với hai tiểu đoàn khác trên đảo. Người thắng lợi sẽ làm đội đại biểu, đi nơi khác tham gia thi đấu diễn tập thực chiến. Đối với bọn họ mà nói không có chuyện gì quan trọng hơn, cho nên mỗi người đều xuất ra mười hai phần tinh lực vào huấn luyện, không muốn mình trở thành người kéo chân sau.
Tần Sùng Vũ đứng ở xa xa, giơ kính viễn vọng nghiêm túc quan sát mấy vị binh lính mũi nhọn mà anh vẫn luôn chú ý, tố chất thân thể cùng đầu óc của mấy người này đều cực kỳ nổi bật, anh rất coi trọng.
"Doanh trưởng, anh có thấy không, cái cậu Nhạc Đại Quốc này thật là giỏi, trốn hai giờ ở kia không nhúc nhích, đến dưới ánh đèn tối đen, nếu là tôi, tôi cũng không nghĩ tới cậu ta lại trốn ở đó."
Người nói chuyện là một vị đại đội trưởng, ngữ khí tương đối kiêu ngạo, bởi vì Nhạc Đại Quốc chính là binh lính trong đại đội của anh ta.
Tần Sùng Vũ dùng kính viễn vọng lại nhìn xuống vị trí ẩn nấp của Nhạc Đại Quốc, nơi đó quả thực là một nơi tốt, một nơi có thể tiến công lại có thể phòng thủ, hơn nữa rất khó khiến người ta nghĩ đến nơi đó cũng có thể có người mai phục, tính cơ động rất linh hoạt, những tân binh mới tham gia huấn luyện thực chiến không có kinh nghiệm gì, mấy lần đều bị một màn này của cậu đùa bỡn.
Nhạc Đại Quốc là một trong những binh sĩ mũi nhọn mà Tần Sùng Vũ nhìn trúng, thấy cậu tạm thời sẽ không có hành động gì, Tần Sùng Vũ liền tiếp tục quan chiến những binh lính khác.
"Rầm."
“Có người ngã xuống, mau qua xem một chút!”
"Khoảng cách cao như vậy, là ai ngã xuống?"
Mấy quan trưởng xem chiến tập đều có chút hoảng hốt, đó chính là độ cao bảy tám thước, người ngã từ trên cao xuống không chết cũng phải gãy chân, cứu không tốt còn có thể tàn phế, mà phương hướng kia...
Chính là vị trí ẩn nấp của Nhạc Đại Quốc.
Tần Sùng Vũ nhíu nhíu mày, buông kính viễn vọng xuống theo đám thủ hạ nhanh chóng chạy tới.
-
Nhạc Đại Quốc ẩn nấp hai tiếng đồng hồ, sắp hết kiên nhẫn, liền cẩn thận khẽ hơi ngẩng đầu xuống, muốn quan sát phương hướng bên trái, nếu như không có ai chú ý, liền từ phía sau vọt lên cao điểm của Lam Phương.
Ai ngờ sau khi quan sát xong đứng dậy lui về phía sau, lại đụng phải mai phục. Thì ra đối phương cũng sớm đã ẩn nấp ở chỗ này, chỉ là hai người bọn họ cũng không biết đến sự tồn tại đối phương. Sau khi kinh hãi Nhạc Đại Quốc trượt chân, ngã từ trên đài cao xuống.
Nhạc Đại Quốc được quân y sơ cứu tạm thời, thân thể không có vấn đề gì nhiều, nhưng chân phải bị gãy. Cậu ta nằm cáng đưa đến bệnh viện kiểm tra các bộ phận khác trên cơ thể, sau đó lại được đẩy đi bó bột thạch cao cho chân phải. Cuối cùng bác sĩ bảo cậu ta nằm viện quan sát thêm vài ngày, xác định bên trong thân thể không có vấn đề gì mới có thể xuất viện.
Sau khi huấn luyện bên bộ đội kết thúc, Tần Sùng Vũ đến bệnh viện thăm cậu ta. Nhạc Đại Quốc gặp nạn, cảm thấy mình quá ngu xuẩn, người của Lam Phương mai phục ở phía sau mà cậu ta cũng không phát hiện.
Mặt mũi cậu ta bầm dập, còn muốn làm ra bộ dáng không sai, làm cho đoàn người đến thăm không nhịn được cười.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tần Sùng Vũ cũng lộ ra vài phần ý cười, nhưng anh biết loại binh mạnh này sau khi phạm sai lầm, cần nhất chính là cổ vũ, bằng không sinh ra bóng ma tâm lý, rất có thể từ nay về sau liền không gượng dậy nổi.
"Trước kia tôi cũng từng phạm sai lầm tương tự, nhưng chỉ cần có thể nhớ kỹ bài học này, vết thương lần này sẽ không uổng phí. Hơn nữa cậu đã kịp thời phát hiện binh lính Lam Phương mai phục, vì Hồng phương các cậu hóa giải một lần nguy cơ, tôi cho rằng biểu hiện của cậu đã rất xuất sắc."
Tần Sùng Vũ tốt nghiệp đại học danh tiếng, sau khi vào bộ đội chẳng những là một người có trình độ văn hóa cao nhất, các loại thành tích huấn luyện cho tới bây giờ đều dẫn đầu, không giống như hình tượng mọt sách yếu đuối trong lòng mọi người, vai không thể gánh vác không thể nhắc tới. Năng lực kép tập trung vào người anh, làm cho binh lính dưới tay ngoại trừ bội phục thì sẽ là bội phục, thậm chí rất nhiều binh sĩ lén lút coi anh là tấm gương cố gắng, không ngừng cổ vũ chính mình.
Cho nên nhận được sự an ủi và tán thưởng này của Tần Sùng Vũ, Nhạc Đại Quốc bởi vì gãy xương bắp chân mà đau đến trên khuôn mặt có chút tái nhợt, lại xuất hiện hai tia đỏ ửng.
“Doanh trưởng yên tâm đi, tôi sẽ dưỡng thương thật tốt, mau chóng trở lại huấn luyện, tranh thủ trong trận đấu diễn tập liên hợp lần này, giúp doanh đội chúng ta giành được thắng lợi!" Nhạc Đại Quốc kích động định nhảy xuống giường, làm thủ lễ với Tần Sùng Vũ.
Đại đội trưởng của cậu ta thấy thế vội vàng đè bả vai cậu ta lại: "Nằm xuống nằm xuống, bây giờ cậu cũng không thể lộn xộn!”
Bốn đại đội dưới tay Tần Sùng Vũ đang tiến hành huấn luyện trọng yếu. Sau khi huấn luyện kết thúc, bọn họ sẽ thi đấu với hai tiểu đoàn khác trên đảo. Người thắng lợi sẽ làm đội đại biểu, đi nơi khác tham gia thi đấu diễn tập thực chiến. Đối với bọn họ mà nói không có chuyện gì quan trọng hơn, cho nên mỗi người đều xuất ra mười hai phần tinh lực vào huấn luyện, không muốn mình trở thành người kéo chân sau.
Tần Sùng Vũ đứng ở xa xa, giơ kính viễn vọng nghiêm túc quan sát mấy vị binh lính mũi nhọn mà anh vẫn luôn chú ý, tố chất thân thể cùng đầu óc của mấy người này đều cực kỳ nổi bật, anh rất coi trọng.
"Doanh trưởng, anh có thấy không, cái cậu Nhạc Đại Quốc này thật là giỏi, trốn hai giờ ở kia không nhúc nhích, đến dưới ánh đèn tối đen, nếu là tôi, tôi cũng không nghĩ tới cậu ta lại trốn ở đó."
Người nói chuyện là một vị đại đội trưởng, ngữ khí tương đối kiêu ngạo, bởi vì Nhạc Đại Quốc chính là binh lính trong đại đội của anh ta.
Tần Sùng Vũ dùng kính viễn vọng lại nhìn xuống vị trí ẩn nấp của Nhạc Đại Quốc, nơi đó quả thực là một nơi tốt, một nơi có thể tiến công lại có thể phòng thủ, hơn nữa rất khó khiến người ta nghĩ đến nơi đó cũng có thể có người mai phục, tính cơ động rất linh hoạt, những tân binh mới tham gia huấn luyện thực chiến không có kinh nghiệm gì, mấy lần đều bị một màn này của cậu đùa bỡn.
Nhạc Đại Quốc là một trong những binh sĩ mũi nhọn mà Tần Sùng Vũ nhìn trúng, thấy cậu tạm thời sẽ không có hành động gì, Tần Sùng Vũ liền tiếp tục quan chiến những binh lính khác.
"Rầm."
“Có người ngã xuống, mau qua xem một chút!”
"Khoảng cách cao như vậy, là ai ngã xuống?"
Mấy quan trưởng xem chiến tập đều có chút hoảng hốt, đó chính là độ cao bảy tám thước, người ngã từ trên cao xuống không chết cũng phải gãy chân, cứu không tốt còn có thể tàn phế, mà phương hướng kia...
Chính là vị trí ẩn nấp của Nhạc Đại Quốc.
Tần Sùng Vũ nhíu nhíu mày, buông kính viễn vọng xuống theo đám thủ hạ nhanh chóng chạy tới.
-
Nhạc Đại Quốc ẩn nấp hai tiếng đồng hồ, sắp hết kiên nhẫn, liền cẩn thận khẽ hơi ngẩng đầu xuống, muốn quan sát phương hướng bên trái, nếu như không có ai chú ý, liền từ phía sau vọt lên cao điểm của Lam Phương.
Ai ngờ sau khi quan sát xong đứng dậy lui về phía sau, lại đụng phải mai phục. Thì ra đối phương cũng sớm đã ẩn nấp ở chỗ này, chỉ là hai người bọn họ cũng không biết đến sự tồn tại đối phương. Sau khi kinh hãi Nhạc Đại Quốc trượt chân, ngã từ trên đài cao xuống.
Nhạc Đại Quốc được quân y sơ cứu tạm thời, thân thể không có vấn đề gì nhiều, nhưng chân phải bị gãy. Cậu ta nằm cáng đưa đến bệnh viện kiểm tra các bộ phận khác trên cơ thể, sau đó lại được đẩy đi bó bột thạch cao cho chân phải. Cuối cùng bác sĩ bảo cậu ta nằm viện quan sát thêm vài ngày, xác định bên trong thân thể không có vấn đề gì mới có thể xuất viện.
Sau khi huấn luyện bên bộ đội kết thúc, Tần Sùng Vũ đến bệnh viện thăm cậu ta. Nhạc Đại Quốc gặp nạn, cảm thấy mình quá ngu xuẩn, người của Lam Phương mai phục ở phía sau mà cậu ta cũng không phát hiện.
Mặt mũi cậu ta bầm dập, còn muốn làm ra bộ dáng không sai, làm cho đoàn người đến thăm không nhịn được cười.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tần Sùng Vũ cũng lộ ra vài phần ý cười, nhưng anh biết loại binh mạnh này sau khi phạm sai lầm, cần nhất chính là cổ vũ, bằng không sinh ra bóng ma tâm lý, rất có thể từ nay về sau liền không gượng dậy nổi.
"Trước kia tôi cũng từng phạm sai lầm tương tự, nhưng chỉ cần có thể nhớ kỹ bài học này, vết thương lần này sẽ không uổng phí. Hơn nữa cậu đã kịp thời phát hiện binh lính Lam Phương mai phục, vì Hồng phương các cậu hóa giải một lần nguy cơ, tôi cho rằng biểu hiện của cậu đã rất xuất sắc."
Tần Sùng Vũ tốt nghiệp đại học danh tiếng, sau khi vào bộ đội chẳng những là một người có trình độ văn hóa cao nhất, các loại thành tích huấn luyện cho tới bây giờ đều dẫn đầu, không giống như hình tượng mọt sách yếu đuối trong lòng mọi người, vai không thể gánh vác không thể nhắc tới. Năng lực kép tập trung vào người anh, làm cho binh lính dưới tay ngoại trừ bội phục thì sẽ là bội phục, thậm chí rất nhiều binh sĩ lén lút coi anh là tấm gương cố gắng, không ngừng cổ vũ chính mình.
Cho nên nhận được sự an ủi và tán thưởng này của Tần Sùng Vũ, Nhạc Đại Quốc bởi vì gãy xương bắp chân mà đau đến trên khuôn mặt có chút tái nhợt, lại xuất hiện hai tia đỏ ửng.
“Doanh trưởng yên tâm đi, tôi sẽ dưỡng thương thật tốt, mau chóng trở lại huấn luyện, tranh thủ trong trận đấu diễn tập liên hợp lần này, giúp doanh đội chúng ta giành được thắng lợi!" Nhạc Đại Quốc kích động định nhảy xuống giường, làm thủ lễ với Tần Sùng Vũ.
Đại đội trưởng của cậu ta thấy thế vội vàng đè bả vai cậu ta lại: "Nằm xuống nằm xuống, bây giờ cậu cũng không thể lộn xộn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.