Thập Niên 70: Khó Làm Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 39:
(>..
01/06/2023
May mắn tài năng và sự thông minh của anh đủ lớn mạnh nên sự nghiệp mới không chỉ vì cô mà bị cấp trên đè xuống.
Nhưng anh vẫn vì trách nhiệm mà cưới cô. Sau khi kết hôn cuộc sống của anh giống như một mảnh đất chết, không hề có sinh cơ.
Nhưng mấy năm đó cô cũng chịu quá nhiều biến cố, đả kích liên tiếp, thật sự không có tâm tình yêu đương. Cho nên trong chuyện làm vợ, cô không thể cho anh cái gì.
Nếu lúc trước bọn họ không kết hôn, vẫn lấy quan hệ người nhà ở chung là tốt rồi, có anh trai như anh, người khác chưa chắc đã dám làm gì quá đáng với cô, để cho cô một mình trải qua một ít mưa gió cũng không có gì là không thể.
Chờ sau khi ly hôn, anh có thể cưới một người phụ nữ mà anh thật sự thích làm vợ, với phẩm chất thanh chính quý ông, khẳng định người đó cũng rất yêu anh, anh sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với việc ở cùng một chỗ với cô.
Nghĩ tới đây, Nhan Chiêu Nhược cười cười, nói tiếp: "Em vốn định tích góp thêm một chút, mua cho mình một căn nhà, nhưng nếu đã khôi phục kỳ thi đại học, nếu có thể thi đậu em sẽ ở ký túc xá trường học, thi không được thì em thuê phòng trọ để ôn tập một năm, tạm thời không vội mua nhà nữa. Cho nên anh đừng từ chối số tiền này, điều kiện của anh tốt như vậy, tương lai tìm vợ cũng không khó, nhưng dù sao kết hôn một lần, cho người ta chút lễ vật, trong nhà người ta mới biết được tấm lòng của anh mà!”
Cổ họng Tần Sùng Vũ nghẹn đắng, chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, vẫn khiếp sợ khi bị đề nghị ly hôn nên không kịp phản ứng lại.
Cô nói đầy đủ mọi mặt, ngay cả chia tài sản như thế nào cũng được liệt kê rõ ràng, xem ra ý nghĩ muốn ly hôn với anh đã lâu.
Anh không rõ, giữa bọn họ không có cãi vã, cuộc sống ổn định, anh cũng không giống những người đàn ông khác đối xử với vợ một cách thô lỗ, ngay cả mắng cũng chưa từng mắng cô một câu, tiền lương đều giao cho cô giữ, cô muốn học đại học anh cũng ủng hộ, chẳng lẽ là bởi vì Bàng Thúy?
Không phải anh nói sẽ đưa Bàng Thúy rời đi sao, vì sao cô còn có thể đột nhiên đệ đơn ly hôn như vậy?
Trong mắt Tần Sùng Vũ tràn ngập mờ mịt, Nhan Chiêu Nhược lại cảm thấy những gì nên nói đều nói, những gì nên dặn dò cũng đều dặn dò xong. Cô như trút được gánh nặng.
"Nếu anh đồng ý, ngày mai hoặc gần đây có thời gian thì viết đơn ly hôn nộp lên đi, chờ em tham gia thi đại học trở về, lúc đó chắc đơn ly hôn cũng đã duyệt xong rồi." Ly hôn quân nhân cần phải báo cáo ly hôn, cô nhắc nhở.
"Tại sao em lại muốn ly hôn?" Anh nhìn cô đột nhiên đặt câu hỏi với giọng nói lạnh lùng.
Nhan Chiêu Nhược cho rằng anh hiểu hết, sẽ không hỏi loại vấn đề này nhưng không nghĩ tới anh vẫn hỏi.
Buổi chiều hôm nay tâm tình cô thực sự rối tung, vì xử lý tốt hết thảy, cô cố gắng làm cho mình kiên cường bình tĩnh, nhưng chống đỡ quá lâu, bị anh hỏi như vậy, trên mặt không nhịn được lộ ra một tia mệt mỏi.
Môi cô mím thành một đường thẳng. Kiếp trước chịu nhiều tủi hổ như vậy cô cũng rất ít khi nói cho anh biết, chính là sợ anh khó xử, nhưng nếu anh đã hỏi, vậy cô cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Có lẽ nói cả đêm không hết.
Những uất ức đó giống như một lưỡi dao, bị mắc kẹt trong cổ họng và cơ thể của cô, sắp khuấy nát cô thành một vũng máu. Cô vô cùng phẫn nộ, oán hận, giống như một vong hồn đã chết bơ vơ, phiêu đãng trên thế giới này, lại không thể tìm tới được một lối ra.
Anh còn hỏi, tại sao ly hôn.
Nhan Chiêu Nhược nâng ly nước lên nhấp một ngụm, nhuận yết hầu: "Vì sao ly hôn à, bởi..."
“Rầm rầm rầm!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng hét hoảng hốt: "Tần doanh trưởng, em gái Bàng Thúy của anh xảy ra chuyện rồi, cô ấy rơi xuống giếng, tất cả mọi người đang trục vớt, anh mau đi xem đi!”
Tần Sùng Vũ nhíu mày, nhìn ra cửa lớn, sắc mặt trầm buồn.
Hai giây sau, anh đứng dậy: “Anh đi xem, đợi anh cho đến khi anh trở lại."
Nhan Chiêu Nhược thở ra một hơi, sau đó không nhịn được nở nụ cười.
"Ừm, anh mau đi."
Tần Sùng Vũ nhìn cô thật sâu, xoay người đi ra ngoài.
-
Tần Sùng Vũ chạy theo người tới truyền lời, Bàng Thúy ngã xuống một cái giếng khô bỏ hoang, đáy giếng không sâu nhưng người đã mất đi ý thức, hơn nữa một bên cẳng chân đã bị biến dạng, rõ ràng bị gãy xương.
Cùng người vây xem vớt cô ta ra, Tần Sùng Vũ lập tức đưa người vào bệnh viện.
Nhưng anh vẫn vì trách nhiệm mà cưới cô. Sau khi kết hôn cuộc sống của anh giống như một mảnh đất chết, không hề có sinh cơ.
Nhưng mấy năm đó cô cũng chịu quá nhiều biến cố, đả kích liên tiếp, thật sự không có tâm tình yêu đương. Cho nên trong chuyện làm vợ, cô không thể cho anh cái gì.
Nếu lúc trước bọn họ không kết hôn, vẫn lấy quan hệ người nhà ở chung là tốt rồi, có anh trai như anh, người khác chưa chắc đã dám làm gì quá đáng với cô, để cho cô một mình trải qua một ít mưa gió cũng không có gì là không thể.
Chờ sau khi ly hôn, anh có thể cưới một người phụ nữ mà anh thật sự thích làm vợ, với phẩm chất thanh chính quý ông, khẳng định người đó cũng rất yêu anh, anh sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với việc ở cùng một chỗ với cô.
Nghĩ tới đây, Nhan Chiêu Nhược cười cười, nói tiếp: "Em vốn định tích góp thêm một chút, mua cho mình một căn nhà, nhưng nếu đã khôi phục kỳ thi đại học, nếu có thể thi đậu em sẽ ở ký túc xá trường học, thi không được thì em thuê phòng trọ để ôn tập một năm, tạm thời không vội mua nhà nữa. Cho nên anh đừng từ chối số tiền này, điều kiện của anh tốt như vậy, tương lai tìm vợ cũng không khó, nhưng dù sao kết hôn một lần, cho người ta chút lễ vật, trong nhà người ta mới biết được tấm lòng của anh mà!”
Cổ họng Tần Sùng Vũ nghẹn đắng, chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, vẫn khiếp sợ khi bị đề nghị ly hôn nên không kịp phản ứng lại.
Cô nói đầy đủ mọi mặt, ngay cả chia tài sản như thế nào cũng được liệt kê rõ ràng, xem ra ý nghĩ muốn ly hôn với anh đã lâu.
Anh không rõ, giữa bọn họ không có cãi vã, cuộc sống ổn định, anh cũng không giống những người đàn ông khác đối xử với vợ một cách thô lỗ, ngay cả mắng cũng chưa từng mắng cô một câu, tiền lương đều giao cho cô giữ, cô muốn học đại học anh cũng ủng hộ, chẳng lẽ là bởi vì Bàng Thúy?
Không phải anh nói sẽ đưa Bàng Thúy rời đi sao, vì sao cô còn có thể đột nhiên đệ đơn ly hôn như vậy?
Trong mắt Tần Sùng Vũ tràn ngập mờ mịt, Nhan Chiêu Nhược lại cảm thấy những gì nên nói đều nói, những gì nên dặn dò cũng đều dặn dò xong. Cô như trút được gánh nặng.
"Nếu anh đồng ý, ngày mai hoặc gần đây có thời gian thì viết đơn ly hôn nộp lên đi, chờ em tham gia thi đại học trở về, lúc đó chắc đơn ly hôn cũng đã duyệt xong rồi." Ly hôn quân nhân cần phải báo cáo ly hôn, cô nhắc nhở.
"Tại sao em lại muốn ly hôn?" Anh nhìn cô đột nhiên đặt câu hỏi với giọng nói lạnh lùng.
Nhan Chiêu Nhược cho rằng anh hiểu hết, sẽ không hỏi loại vấn đề này nhưng không nghĩ tới anh vẫn hỏi.
Buổi chiều hôm nay tâm tình cô thực sự rối tung, vì xử lý tốt hết thảy, cô cố gắng làm cho mình kiên cường bình tĩnh, nhưng chống đỡ quá lâu, bị anh hỏi như vậy, trên mặt không nhịn được lộ ra một tia mệt mỏi.
Môi cô mím thành một đường thẳng. Kiếp trước chịu nhiều tủi hổ như vậy cô cũng rất ít khi nói cho anh biết, chính là sợ anh khó xử, nhưng nếu anh đã hỏi, vậy cô cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Có lẽ nói cả đêm không hết.
Những uất ức đó giống như một lưỡi dao, bị mắc kẹt trong cổ họng và cơ thể của cô, sắp khuấy nát cô thành một vũng máu. Cô vô cùng phẫn nộ, oán hận, giống như một vong hồn đã chết bơ vơ, phiêu đãng trên thế giới này, lại không thể tìm tới được một lối ra.
Anh còn hỏi, tại sao ly hôn.
Nhan Chiêu Nhược nâng ly nước lên nhấp một ngụm, nhuận yết hầu: "Vì sao ly hôn à, bởi..."
“Rầm rầm rầm!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng hét hoảng hốt: "Tần doanh trưởng, em gái Bàng Thúy của anh xảy ra chuyện rồi, cô ấy rơi xuống giếng, tất cả mọi người đang trục vớt, anh mau đi xem đi!”
Tần Sùng Vũ nhíu mày, nhìn ra cửa lớn, sắc mặt trầm buồn.
Hai giây sau, anh đứng dậy: “Anh đi xem, đợi anh cho đến khi anh trở lại."
Nhan Chiêu Nhược thở ra một hơi, sau đó không nhịn được nở nụ cười.
"Ừm, anh mau đi."
Tần Sùng Vũ nhìn cô thật sâu, xoay người đi ra ngoài.
-
Tần Sùng Vũ chạy theo người tới truyền lời, Bàng Thúy ngã xuống một cái giếng khô bỏ hoang, đáy giếng không sâu nhưng người đã mất đi ý thức, hơn nữa một bên cẳng chân đã bị biến dạng, rõ ràng bị gãy xương.
Cùng người vây xem vớt cô ta ra, Tần Sùng Vũ lập tức đưa người vào bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.