Thập Niên 70: Khó Làm Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 45:
(>..
01/06/2023
Hai bên tự giới thiệu một phen, Tống Xuân Yến nói: "Thôi để nói chuyện sau, tớ phải đi chỗ phế liệu một chuyến, muốn xem có thể tìm được sách vật lý hay không. Bây giờ một phần tư liệu thi đại học phải bảy - tám đồng, tớ không mua nổi.”
Phó Yên hỏi: "Trễ như vậy, chị đi qua có thể tìm được gì không?”
"Có thể, chỗ đó có đèn. Chắc hẳn bây giờ có rất nhiều thí sinh đang đi lục đồ, coi như rèn luyện thân thể."
Tống Xuân Yến nói chuyện thoải mái, hai tết tóc thô to lắc qua lại ở đầu vai theo nhịp nói chuyện. Quần áo trên người cô ấy lại có vài miếng vá, xem ra điều kiện gia đình vô cùng nghèo khó.
Nhan Chiêu Nhược nói: "Cô đừng đi, nguy hiểm lắm. Lỡ đâu người nói cho cô biết là để lừa gạt cô đi qua có ý đồ bất chính thì làm sao bây giờ. Tôi có tài liệu ôn tập vật lý, ban ngày cô có thể tới đây xem cùng tôi.”
Tống Xuân Yến mừng rỡ, vội vàng cảm ơn đi cảm ơn lại, nếu không phải nhìn Nhan Chiêu Nhược trẻ hơn cô ấy thì cô ấy đã muốn mở miệng gọi chị.
"A, không đúng, không phải cô muốn đăng ký chuyên ngành tiếng Anh sao, nó thuộc bên xã hội, cô không cần thi vật lý!" Tống Xuân Yến nói.
"Nguyện vọng một của tôi là chuyên ngành tiếng Anh, nguyện vọng thứ hai là khoa báo chí. Lúc đăng ký đã hỏi lãnh đạo, bọn họ nói yêu cầu của các trường không giống nhau, cũng không biết khoa báo chí có tính thi vật lý hay không nên tôi chỉ có thể ôn tập."
Tống Xuân Yến cười ha ha: "Xem ra cô là học bá. Đừng sợ, tôi học tự nhiên, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi.”
Có học bá vật lý gia nhập, mọi người ngồi học tập với nhau càng hăng hái hơn.
Vì vậy, năm ngày cứ thế trôi qua nhanh chóng.
Mấy ngày nay Nhan Chiêu Nhược luôn căng thẳng nhưng đến đêm trước kỳ thi đại học, cô cho rằng mình sẽ lo âu đến mất ngủ, không nghĩ tới cô lại bình tĩnh đến lạ, rất nhanh thiếp đi.
Có thể là bởi vì kiếp trước sống thêm hơn hai mươi năm, sau khi trọng sinh thoát khỏi vũng lầy khổ sở, thân thể trẻ tuổi này liền rục rịch phát triển, chờ mong phá đất mà ra, hướng ánh sáng mà sinh ra.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Nhan Chiêu Nhược đã ăn điểm tâm cùng Phó Yên rồi tập hợp cùng Tống Xuân Yến đi tới ngoài cổng trường thi.
Họ nghĩ rằng họ đã đến sớm nhưng không ngờ bên ngoài đã tụ tập rất nhiều thí sinh. Hầu như tất cả mọi người đều cầm một cuốn sách trên tay, vẫn chăm chú đọc thuộc lòng kiến thức, muốn học thêm một cái gì đó ở thời điểm quan trọng như này. Rất nhanh họ cũng bị bầu không khí học tập hừng hực này lây nhiễm, lấy tư liệu ra cúi đầu nhìn.
Đứng bên ngoài hơn một giờ đến khi mặt trời mọc. Bầu trời trong vắt, nhiều thí sinh dần dần buông cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, hít một hơi thật sâu, trên mặt đều mang theo một loại thản nhiên sắp ra chiến trường thắng bại ở đây.
Nhìn những khuôn mặt tràn đầy sức sống của họ, Nhan Chiêu Nhược không nhịn được cười cười, có lẽ qua rất nhiều năm nữa, cô cũng sẽ không quên cảnh tượng này.
Cổng trường mở ra, các giáo viên đi ra để họ xếp hàng, sau đó dưới sự giám sát của cảnh sát do chính phủ cử tới và nhân viên ủy ban giáo dục thành phố, bắt đầu kiểm tra giấy chứng nhận dự thi của thí sinh và một loạt các tài liệu nhận dạng khác, đồ đạc xách tay và lúc soát cả quần áo, tránh cho thí sinh mang tải liệu vào. Mấy người Nhan Chiêu Nhược xếp hàng giữa đội ngũ, lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này nên đều có chút bị hù dọa, may mắn đến phiên mọi người thuận lợi thông qua kiểm tra, được đi vào trường thi.
Ba người bọn họ không ở cùng một phòng thi, sau khi phất tay tạm biệt, Nhan Chiêu Nhược tìm được phòng thi của mình, đi vào ngồi xuống. Cô thấy dường như tuổi tác của mọi người ở đây lớn hơn bản thân không ít, thậm chí còn có những người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cũng có thể là thời đại này tất cả mọi người đều tương đối già hơn tuổi. Nhưng ngẫm lại, kỳ thi đại học gián đoạn mười năm, những người này bị trì hoãn không thể tiếp tục học đại học, phải về nông thôn, kết hôn sinh con, gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, hiện tại kỳ thi đại học khôi phục lại, bọn họ không quên kiến thức đã học qua, có thể chịu áp lực cuộc sống để cầm sách lên đi thi một lần nữa cũng là rất giỏi rồi.
Có lẽ những người ngồi ở đây thi cùng cô, tương lai ở một nơi nào đó dẫn dắt dân chúng thoát nghèo làm giàu, vì quốc gia có cống hiến kiệt xuất. Còn cô, ngay từ đầu quyết định thi đại học cũng chỉ vì cho mình một lối thoát khỏi bóng tối, có thể đủ năng lực để độc lập và tự do. Nghĩ tới đây, Nhan Chiêu Nhược càng thêm kính nể đối với sự chăm chỉ cố gắng của họ.
Phó Yên hỏi: "Trễ như vậy, chị đi qua có thể tìm được gì không?”
"Có thể, chỗ đó có đèn. Chắc hẳn bây giờ có rất nhiều thí sinh đang đi lục đồ, coi như rèn luyện thân thể."
Tống Xuân Yến nói chuyện thoải mái, hai tết tóc thô to lắc qua lại ở đầu vai theo nhịp nói chuyện. Quần áo trên người cô ấy lại có vài miếng vá, xem ra điều kiện gia đình vô cùng nghèo khó.
Nhan Chiêu Nhược nói: "Cô đừng đi, nguy hiểm lắm. Lỡ đâu người nói cho cô biết là để lừa gạt cô đi qua có ý đồ bất chính thì làm sao bây giờ. Tôi có tài liệu ôn tập vật lý, ban ngày cô có thể tới đây xem cùng tôi.”
Tống Xuân Yến mừng rỡ, vội vàng cảm ơn đi cảm ơn lại, nếu không phải nhìn Nhan Chiêu Nhược trẻ hơn cô ấy thì cô ấy đã muốn mở miệng gọi chị.
"A, không đúng, không phải cô muốn đăng ký chuyên ngành tiếng Anh sao, nó thuộc bên xã hội, cô không cần thi vật lý!" Tống Xuân Yến nói.
"Nguyện vọng một của tôi là chuyên ngành tiếng Anh, nguyện vọng thứ hai là khoa báo chí. Lúc đăng ký đã hỏi lãnh đạo, bọn họ nói yêu cầu của các trường không giống nhau, cũng không biết khoa báo chí có tính thi vật lý hay không nên tôi chỉ có thể ôn tập."
Tống Xuân Yến cười ha ha: "Xem ra cô là học bá. Đừng sợ, tôi học tự nhiên, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi.”
Có học bá vật lý gia nhập, mọi người ngồi học tập với nhau càng hăng hái hơn.
Vì vậy, năm ngày cứ thế trôi qua nhanh chóng.
Mấy ngày nay Nhan Chiêu Nhược luôn căng thẳng nhưng đến đêm trước kỳ thi đại học, cô cho rằng mình sẽ lo âu đến mất ngủ, không nghĩ tới cô lại bình tĩnh đến lạ, rất nhanh thiếp đi.
Có thể là bởi vì kiếp trước sống thêm hơn hai mươi năm, sau khi trọng sinh thoát khỏi vũng lầy khổ sở, thân thể trẻ tuổi này liền rục rịch phát triển, chờ mong phá đất mà ra, hướng ánh sáng mà sinh ra.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Nhan Chiêu Nhược đã ăn điểm tâm cùng Phó Yên rồi tập hợp cùng Tống Xuân Yến đi tới ngoài cổng trường thi.
Họ nghĩ rằng họ đã đến sớm nhưng không ngờ bên ngoài đã tụ tập rất nhiều thí sinh. Hầu như tất cả mọi người đều cầm một cuốn sách trên tay, vẫn chăm chú đọc thuộc lòng kiến thức, muốn học thêm một cái gì đó ở thời điểm quan trọng như này. Rất nhanh họ cũng bị bầu không khí học tập hừng hực này lây nhiễm, lấy tư liệu ra cúi đầu nhìn.
Đứng bên ngoài hơn một giờ đến khi mặt trời mọc. Bầu trời trong vắt, nhiều thí sinh dần dần buông cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, hít một hơi thật sâu, trên mặt đều mang theo một loại thản nhiên sắp ra chiến trường thắng bại ở đây.
Nhìn những khuôn mặt tràn đầy sức sống của họ, Nhan Chiêu Nhược không nhịn được cười cười, có lẽ qua rất nhiều năm nữa, cô cũng sẽ không quên cảnh tượng này.
Cổng trường mở ra, các giáo viên đi ra để họ xếp hàng, sau đó dưới sự giám sát của cảnh sát do chính phủ cử tới và nhân viên ủy ban giáo dục thành phố, bắt đầu kiểm tra giấy chứng nhận dự thi của thí sinh và một loạt các tài liệu nhận dạng khác, đồ đạc xách tay và lúc soát cả quần áo, tránh cho thí sinh mang tải liệu vào. Mấy người Nhan Chiêu Nhược xếp hàng giữa đội ngũ, lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này nên đều có chút bị hù dọa, may mắn đến phiên mọi người thuận lợi thông qua kiểm tra, được đi vào trường thi.
Ba người bọn họ không ở cùng một phòng thi, sau khi phất tay tạm biệt, Nhan Chiêu Nhược tìm được phòng thi của mình, đi vào ngồi xuống. Cô thấy dường như tuổi tác của mọi người ở đây lớn hơn bản thân không ít, thậm chí còn có những người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cũng có thể là thời đại này tất cả mọi người đều tương đối già hơn tuổi. Nhưng ngẫm lại, kỳ thi đại học gián đoạn mười năm, những người này bị trì hoãn không thể tiếp tục học đại học, phải về nông thôn, kết hôn sinh con, gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, hiện tại kỳ thi đại học khôi phục lại, bọn họ không quên kiến thức đã học qua, có thể chịu áp lực cuộc sống để cầm sách lên đi thi một lần nữa cũng là rất giỏi rồi.
Có lẽ những người ngồi ở đây thi cùng cô, tương lai ở một nơi nào đó dẫn dắt dân chúng thoát nghèo làm giàu, vì quốc gia có cống hiến kiệt xuất. Còn cô, ngay từ đầu quyết định thi đại học cũng chỉ vì cho mình một lối thoát khỏi bóng tối, có thể đủ năng lực để độc lập và tự do. Nghĩ tới đây, Nhan Chiêu Nhược càng thêm kính nể đối với sự chăm chỉ cố gắng của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.