Chương 30: Dao Phẫu Thuật 3
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Hai ba con họ đột nhiên như vậy khiến Cố Vệ Cường có chút không thoải mái, ông cũng đứng lên: "Đừng vậy, ông Phùng giúp tôi cũng không ít. Thanh Nham cậu cũng xem như phân nửa là cháu của tôi, lễ lớn như này không nhận được." Hơn nữa, năm đó lúc đua xe bị thương cánh tay, toàn bộ quá trình cũng là nhờ vào Phùng Hiển. Bằng không nửa cánh tay này của ông coi như bị phế đi, sao có thể yên ổn trở thành đội trưởng đội vận tải được.
Ông không biết dao phẫu thuật có ý nghĩa như thế nào đối với hai ba con bọn họ, nhưng nhìn vẻ mặt hai người họ lúc này thì coi như cũng đã biết.
Ông thành thật nói: "Việc này thật sự không tốn công sức gì đâu, tôi nhờ người thu gom rác ở trạm giúp tôi để ý nhặt về, này là do ông chủ để lại cho tôi vài bộ. Tôi thấy bộ này vừa mắt nên mới đem về đây." Thật sự là mèo mù gặp phải chuột chết, đúng là vận may lớn.
Phùng Hiển cẩn thận gom bộ dụng cụ lên: "Chú em à, ơn lớn này không lời nào có thể cảm ơn cho hết được, tôi kính anh trước." Ông ấy bưng chén rượu lên, một ngụm uống hết.
Cố Vệ Cường gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tình cờ thôi, tình cờ thôi." Nói tới Cố Vệ Cường thì người này cũng kì lạ. Ở bên ngoài thì cũng là một người khôn khéo, nhưng gặp người quen hay người thân thì rất hay ngờ nghệch, nhưng mà dù sao thì tâm tính cũng tốt.
Lang Vĩnh Linh nhìn Phùng Hiển tìm thấy ông bạn già của mình năm đó, có chút hâm mộ: "Cũng không biết có tìm được ông bạn già của tôi năm đó không." Những thứ từ nhà họ Lang đều là vật có giá trị, chỉ là đều đã sớm mất hết rồi.
Những thứ đó khác với bộ dao phẫu thuật của Phùng Hiển, vì không ai muốn lấy bộ dao phẫu thuật đi cắt rau bởi vì đều sợ bị xui xẻo.
Cố Vệ Cường nghĩ ngợi, bình tĩnh nói: "Sẽ có một ngày như vậy." Khi ông chạy xe đua ở bên ngoài là lúc ông có thể cảm nhận được sâu sắc nhất, kể từ khi khôi phục kì thi đại học cho đến khi giao dịch làm ăn, cũng không phải quản nghiêm ngặt như trước nữa.
Ông Lang nói: "Tôi cho ông mượn vận may."
Cố Vệ Cường đi khỏi căn nhà tranh, chuẩn bị đi về nhà một chuyến, đi được nửa thì lại quay trở lại. Trong nhà có An An trông coi nên ông rất yên tâm, ngược lại nhìn con đường đầy tuyết đến đầu gối, một bước lún sâu, một bước cạn đi về phía đội vận chuyển. Ông đoán chừng là xe đã được sửa chữa xong, thừa dịp còn hơn hai mươi ngày nữa mới đến năm mới thì đi ra ngoài một chuyến, kiếm ít tiền lời. Sau một năm thuận lợi thì năm sau An An sẽ đi học trung học ở thị trấn, ông phải chuẩn bị ít tiền để dùng lúc khẩn cấp.
Trong phòng người chờ đợi Cố Vệ Cường nhất là Cố Đông Đông, không ngại việc đợi từ sáng đến tối nhưng vẫn chưa chờ được người.
Gần đến giờ đi ngủ buổi tối, còn lẩm bẩm nho nhỏ: "Ba ơi, sao ba còn chưa về."
Cố An An không dỗ được Tiểu Đậu Đinh thì nghĩ ngợi một chút rồi đến nhà phía Tây, khóa trái cửa từ bên trong.
Lật tay duỗi tay ra, biến ra một cái đùi gà tẩm gia vị.
Tiểu Đậu Đinh lăn lộn bật người khỏi giường, ánh mắt trong suốt của cậu bé nhìn chằm chằm vào đùi gà, không ngừng nuốt nước miếng: "Chị, đùi gà hả?"
Cố An An gật gật đầu, đưa đùi gà đến trước mặt Cậu nhóc: "Ăn đi."
Trong ánh mắt của Tiểu Đậu Đinh tràn đầy sự thèm khát, nhưng tay không hề chậm chạp mà đưa đùi gà đến bên miệng Cố An An nói: "Chị, chị ăn trước một miếng đi."
Hai ba con họ đột nhiên như vậy khiến Cố Vệ Cường có chút không thoải mái, ông cũng đứng lên: "Đừng vậy, ông Phùng giúp tôi cũng không ít. Thanh Nham cậu cũng xem như phân nửa là cháu của tôi, lễ lớn như này không nhận được." Hơn nữa, năm đó lúc đua xe bị thương cánh tay, toàn bộ quá trình cũng là nhờ vào Phùng Hiển. Bằng không nửa cánh tay này của ông coi như bị phế đi, sao có thể yên ổn trở thành đội trưởng đội vận tải được.
Ông không biết dao phẫu thuật có ý nghĩa như thế nào đối với hai ba con bọn họ, nhưng nhìn vẻ mặt hai người họ lúc này thì coi như cũng đã biết.
Ông thành thật nói: "Việc này thật sự không tốn công sức gì đâu, tôi nhờ người thu gom rác ở trạm giúp tôi để ý nhặt về, này là do ông chủ để lại cho tôi vài bộ. Tôi thấy bộ này vừa mắt nên mới đem về đây." Thật sự là mèo mù gặp phải chuột chết, đúng là vận may lớn.
Phùng Hiển cẩn thận gom bộ dụng cụ lên: "Chú em à, ơn lớn này không lời nào có thể cảm ơn cho hết được, tôi kính anh trước." Ông ấy bưng chén rượu lên, một ngụm uống hết.
Cố Vệ Cường gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tình cờ thôi, tình cờ thôi." Nói tới Cố Vệ Cường thì người này cũng kì lạ. Ở bên ngoài thì cũng là một người khôn khéo, nhưng gặp người quen hay người thân thì rất hay ngờ nghệch, nhưng mà dù sao thì tâm tính cũng tốt.
Lang Vĩnh Linh nhìn Phùng Hiển tìm thấy ông bạn già của mình năm đó, có chút hâm mộ: "Cũng không biết có tìm được ông bạn già của tôi năm đó không." Những thứ từ nhà họ Lang đều là vật có giá trị, chỉ là đều đã sớm mất hết rồi.
Những thứ đó khác với bộ dao phẫu thuật của Phùng Hiển, vì không ai muốn lấy bộ dao phẫu thuật đi cắt rau bởi vì đều sợ bị xui xẻo.
Cố Vệ Cường nghĩ ngợi, bình tĩnh nói: "Sẽ có một ngày như vậy." Khi ông chạy xe đua ở bên ngoài là lúc ông có thể cảm nhận được sâu sắc nhất, kể từ khi khôi phục kì thi đại học cho đến khi giao dịch làm ăn, cũng không phải quản nghiêm ngặt như trước nữa.
Ông Lang nói: "Tôi cho ông mượn vận may."
Cố Vệ Cường đi khỏi căn nhà tranh, chuẩn bị đi về nhà một chuyến, đi được nửa thì lại quay trở lại. Trong nhà có An An trông coi nên ông rất yên tâm, ngược lại nhìn con đường đầy tuyết đến đầu gối, một bước lún sâu, một bước cạn đi về phía đội vận chuyển. Ông đoán chừng là xe đã được sửa chữa xong, thừa dịp còn hơn hai mươi ngày nữa mới đến năm mới thì đi ra ngoài một chuyến, kiếm ít tiền lời. Sau một năm thuận lợi thì năm sau An An sẽ đi học trung học ở thị trấn, ông phải chuẩn bị ít tiền để dùng lúc khẩn cấp.
Trong phòng người chờ đợi Cố Vệ Cường nhất là Cố Đông Đông, không ngại việc đợi từ sáng đến tối nhưng vẫn chưa chờ được người.
Gần đến giờ đi ngủ buổi tối, còn lẩm bẩm nho nhỏ: "Ba ơi, sao ba còn chưa về."
Cố An An không dỗ được Tiểu Đậu Đinh thì nghĩ ngợi một chút rồi đến nhà phía Tây, khóa trái cửa từ bên trong.
Lật tay duỗi tay ra, biến ra một cái đùi gà tẩm gia vị.
Tiểu Đậu Đinh lăn lộn bật người khỏi giường, ánh mắt trong suốt của cậu bé nhìn chằm chằm vào đùi gà, không ngừng nuốt nước miếng: "Chị, đùi gà hả?"
Cố An An gật gật đầu, đưa đùi gà đến trước mặt Cậu nhóc: "Ăn đi."
Trong ánh mắt của Tiểu Đậu Đinh tràn đầy sự thèm khát, nhưng tay không hề chậm chạp mà đưa đùi gà đến bên miệng Cố An An nói: "Chị, chị ăn trước một miếng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.