Chương 43: Hối Tiếc 5
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Trong phòng rất ấm áp, giường kháng được đốt nóng hầm hập. An An nằm trên kháng một lúc, thoải mái đến độ xương cốt mềm nhũn cả ra, không muốn nhúc nhích chút nào nên bèn sai: "Đông Đông, nhìn xem là cái gì?"
Không đợi cô nói xong, Cố Đông Đông đã thích thú ồ lên rồi bò khỏi kháng, đến gần mở giấy gói ra rồi lớn tiếng kêu: "Chị, tất cả đều là thịt! Còn có bánh nữa." Cố Đông Đông cầm một miếng bánh lên, nhét vào miệng chị gái mình.
Cố An An há miệng theo bản năng, sau khi cắn xong mới phản ứng lại: "Em cho chị ăn gì đấy?"
Cố Đông Đông liếm ngón tay: "Ăn bánh ngon ngon."
Hành động này của hai chị em chọc cho Cố Hoa Tử cười không ngừng. Ông ấy mở gói bánh ra, đặt lên bàn: "Các con ăn bánh trước đi, còn thịt này để chú bảo thím các con hâm nóng lên, đảm bảo thơm không chịu được." Trước khi đi còn tiện tay bốc một miếng bánh, cầm trong tay, rõ ràng là định mang ra cho vợ mình nếm thử.
Lúc ra đến cửa, Cố Hoa Tử mới phản ứng lại có một chuyện mà ông ấy quên chưa nói: "An An à, ba của con về nhà rồi, đang bàn chuyện ở riêng đấy. Đợi chia nhà xong, cậu ấy cũng sẽ đến đây."
Nửa miếng bánh bị kẹt ở cổ họng khiến Cố An An ho lên sù sù, cô kinh ngạc trợn tròn mắt: "Hả? Ở riêng ạ?"
Cố Hoa Tử gãi đầu: "Đúng thế. Ba con nghe nói các con bị bắt nạt, nên đi tìm bác dâu hai con tính sổ. Nhưng mà chia nhà cũng tốt, về sau mỗi ngày đều sẽ tốt hơn." Nói xong, cũng không chờ An An đặt thêm câu hỏi, ông ấy vô cùng lo lắng đi ra khỏi phòng.
Cố An An nhảy xuống giường lấy một miếng bánh đưa cho Cố Đông Đông rồi xỏ dép lê vào: "Đông Đông, đi nào, mau về nhà thôi, ba trở về rồi."
"Bán Hạ, số bánh xốp còn lại đều cho cậu đấy."
Bán Hạ đang nhai nhóp nhép, nghe thấy lời dặn dò của Cố An An thì ngẩng đầu lên: "Tớ giữ lại cho Đông Đông hai miếng. Các cậu mau về đi, đến trưa nhớ phải quay lại đây ăn cơm đấy." Nghe giọng điệu của ba cô, hình như buổi trưa có đồ ăn ngon.
Tâm tư của Cố An An đâu còn đặt trên chuyện ăn uống nữa, cô kéo em trai chạy vội về nhà.
Chờ cô đến nơi, nhà này đã sắp chia xong rồi.
Bên trong nhà chính, trưởng lão trong tộc họ Cố đang ngồi ở vị trí chủ vị, Cố Vệ Cường gọi ông cụ một tiếng ông chú.
Ngồi thấp hơn một bậc là ông nội Cố và Chu Ái Cúc.
Bốn đứa con của nhà họ Cố chia ra ngồi hai bên. Đúng rồi, ở riêng là chuyện lớn, nên Cố Vệ Cường cố ý đến thị trấn gọi Cố Vệ Dân quay về.
Tuy rằng ông Ba nhà họ Cố - Cố Vệ Dân ở rể nhà họ Lý, nhưng tốt xấu gì cũng là một thành viên của nhà họ Cố, lúc ở riêng, tài sản cũng phải chia cho ông ấy một phần.
Đây là lần đầu tiên Cố An An nhìn thấy chú ba của mình. Khác với ba già cao lớn uy vũ của cô, chú ba nhìn có chút thư sinh.
Cả người chú ba thoạt nhìn trong sạch, thuần khiết, nếu nói đây là người dạy học chứ không phải thợ mộc khéo cô cũng tin sái cổ. Nói đúng hơn thì, mặt mũi của Cố Thư so với chú ba không khác gì khắc ra từ một khuôn.
Nhìn thấy ánh mắt của Cố Vệ Cường nhìn lại đây, Cố An An giống như con thú non chưa dứt sữa, bổ nhào vào lòng Cố Vệ Cường, giọng điệu mềm mại: "Ba." Gọi xong, nước mắt lập tức rơi xuống. Cố Vệ Cường làm gì còn giữ được dáng vẻ hung dữ như vừa nãy, vẻ mặt ông dịu xuống: "Lớn thành thiếu nữ rồi, mà sao vẫn hay khóc nhè giống trẻ con thế?"
"Sao con không ở nhà chú Hoa Tử ăn cơm đi?"
"Con chờ ba, cả nhà chúng ta phải ăn cơm cùng nhau."
Trong phòng rất ấm áp, giường kháng được đốt nóng hầm hập. An An nằm trên kháng một lúc, thoải mái đến độ xương cốt mềm nhũn cả ra, không muốn nhúc nhích chút nào nên bèn sai: "Đông Đông, nhìn xem là cái gì?"
Không đợi cô nói xong, Cố Đông Đông đã thích thú ồ lên rồi bò khỏi kháng, đến gần mở giấy gói ra rồi lớn tiếng kêu: "Chị, tất cả đều là thịt! Còn có bánh nữa." Cố Đông Đông cầm một miếng bánh lên, nhét vào miệng chị gái mình.
Cố An An há miệng theo bản năng, sau khi cắn xong mới phản ứng lại: "Em cho chị ăn gì đấy?"
Cố Đông Đông liếm ngón tay: "Ăn bánh ngon ngon."
Hành động này của hai chị em chọc cho Cố Hoa Tử cười không ngừng. Ông ấy mở gói bánh ra, đặt lên bàn: "Các con ăn bánh trước đi, còn thịt này để chú bảo thím các con hâm nóng lên, đảm bảo thơm không chịu được." Trước khi đi còn tiện tay bốc một miếng bánh, cầm trong tay, rõ ràng là định mang ra cho vợ mình nếm thử.
Lúc ra đến cửa, Cố Hoa Tử mới phản ứng lại có một chuyện mà ông ấy quên chưa nói: "An An à, ba của con về nhà rồi, đang bàn chuyện ở riêng đấy. Đợi chia nhà xong, cậu ấy cũng sẽ đến đây."
Nửa miếng bánh bị kẹt ở cổ họng khiến Cố An An ho lên sù sù, cô kinh ngạc trợn tròn mắt: "Hả? Ở riêng ạ?"
Cố Hoa Tử gãi đầu: "Đúng thế. Ba con nghe nói các con bị bắt nạt, nên đi tìm bác dâu hai con tính sổ. Nhưng mà chia nhà cũng tốt, về sau mỗi ngày đều sẽ tốt hơn." Nói xong, cũng không chờ An An đặt thêm câu hỏi, ông ấy vô cùng lo lắng đi ra khỏi phòng.
Cố An An nhảy xuống giường lấy một miếng bánh đưa cho Cố Đông Đông rồi xỏ dép lê vào: "Đông Đông, đi nào, mau về nhà thôi, ba trở về rồi."
"Bán Hạ, số bánh xốp còn lại đều cho cậu đấy."
Bán Hạ đang nhai nhóp nhép, nghe thấy lời dặn dò của Cố An An thì ngẩng đầu lên: "Tớ giữ lại cho Đông Đông hai miếng. Các cậu mau về đi, đến trưa nhớ phải quay lại đây ăn cơm đấy." Nghe giọng điệu của ba cô, hình như buổi trưa có đồ ăn ngon.
Tâm tư của Cố An An đâu còn đặt trên chuyện ăn uống nữa, cô kéo em trai chạy vội về nhà.
Chờ cô đến nơi, nhà này đã sắp chia xong rồi.
Bên trong nhà chính, trưởng lão trong tộc họ Cố đang ngồi ở vị trí chủ vị, Cố Vệ Cường gọi ông cụ một tiếng ông chú.
Ngồi thấp hơn một bậc là ông nội Cố và Chu Ái Cúc.
Bốn đứa con của nhà họ Cố chia ra ngồi hai bên. Đúng rồi, ở riêng là chuyện lớn, nên Cố Vệ Cường cố ý đến thị trấn gọi Cố Vệ Dân quay về.
Tuy rằng ông Ba nhà họ Cố - Cố Vệ Dân ở rể nhà họ Lý, nhưng tốt xấu gì cũng là một thành viên của nhà họ Cố, lúc ở riêng, tài sản cũng phải chia cho ông ấy một phần.
Đây là lần đầu tiên Cố An An nhìn thấy chú ba của mình. Khác với ba già cao lớn uy vũ của cô, chú ba nhìn có chút thư sinh.
Cả người chú ba thoạt nhìn trong sạch, thuần khiết, nếu nói đây là người dạy học chứ không phải thợ mộc khéo cô cũng tin sái cổ. Nói đúng hơn thì, mặt mũi của Cố Thư so với chú ba không khác gì khắc ra từ một khuôn.
Nhìn thấy ánh mắt của Cố Vệ Cường nhìn lại đây, Cố An An giống như con thú non chưa dứt sữa, bổ nhào vào lòng Cố Vệ Cường, giọng điệu mềm mại: "Ba." Gọi xong, nước mắt lập tức rơi xuống. Cố Vệ Cường làm gì còn giữ được dáng vẻ hung dữ như vừa nãy, vẻ mặt ông dịu xuống: "Lớn thành thiếu nữ rồi, mà sao vẫn hay khóc nhè giống trẻ con thế?"
"Sao con không ở nhà chú Hoa Tử ăn cơm đi?"
"Con chờ ba, cả nhà chúng ta phải ăn cơm cùng nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.