Chương 45: Hối Tiếc 7
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Tộc lão trong tộc đứng dậy: "Được rồi, nếu tất cả mọi người đều đồng ý, vậy cứ chia như thế đi. Một chi này của Cố Căn Sinh, nhà ở chia làm bốn phần, thằng ba Cố Vệ Dân tự nguyện từ bỏ, nên bốn người Chu Ái Cúc, Cố Vệ Quốc, Cố Vệ Phú, Cố Vệ Cường mỗi người sẽ được một gian. Về phần hai người già, Cố Căn Sinh đến sống cùng thằng hai, Chu Ái Cúc ở một mình, sau này việc dưỡng lão của Chu Ái Cúc sẽ do thằng tư Cố Vệ Cường phụ trách. Đã là con cái thì hàng tháng mỗi đứa phải chu cấp cho ba mẹ năm tệ."
"Nhà họ Cố còn năm mẫu đất sau núi nữa, mấy đứa xem phải chia thế nào?"
Cố Vệ Cường và Cố Vệ Dân đồng thời lắc đầu: "Chúng cháu không cần, chia cho anh cả đi." Anh cả ở đây tất nhiên là Cố Vệ Quốc.
Hai đứa em đều đã tỏ thái độ nên tất nhiên Cố Vệ Phú không thể tranh giành miếng đất kia với thằng cả được. Cho dù ông ấy giành về tay đi nữa thì cũng chả có tác dụng gì. Vợ ông ấy Vương Đại Anh hết ăn lại nằm, ba đứa con của ông ấy cũng không có khiếu trồng trọt, mà ông ấy lại bận rộn chức vụ đại đội trưởng, làm gì có thời gian mà trồng trọt?
Nên ông ấy cũng tỏ thái độ: "Để cho anh cả đi."
Cố Vệ Quốc cảm kích, rối rít cảm ơn ba đứa em trai. Nếu sau khi ở riêng, không có đất đai, ông ấy lấy gì nuôi sống vợ mình và con trai? Khác với ba anh em, Cố Vệ Quốc là người nông dân đích thực, đã định sẵn đời này chỉ có thể kiếm ăn từ trong đất.
Tộc lão trong tộc gật đầu, tiếp tục nói: "Trong nhà có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Lấy ra chia luôn đi."
Tiền tiết kiệm trong nhà đều do Chu Ái Cúc bảo quản, bà vui vẻ chạy vào buồng trong lấy ra một cái bao bố, rồi đổ xuống mặt bàn, toàn đồng xu lẻ, tổng cộng cũng có khoảng hai trăm tệ.
Người mở miệng đầu tiên là ông nội Cố: "Sao lại ít thế này?"
Chu Ái Cúc cười lạnh. Bà cụ bình tĩnh lấy một cuốn sổ nhỏ từ bao bố ra, bắt đầu đọc: "Tính từ ba năm trở lại đây, năm kia đảo ngói nhà, tổng cộng hết một nghìn ba; Cố Thư đến thị trấn học, ba năm cấp hai lấy từ chỗ tôi bốn trăm tệ, năm ngoái vừa lên cấp ba, một năm tiêu hết hai trăm tám, nửa năm đúp lại tốn thêm một trăm hai, phí học thêm một trăm tệ. Em trai của vợ thằng hai kết hôn, tiền mừng cưới mất hai mươi tệ; mẹ đẻ của vợ thằng hai bị bệnh, trước sau tổng cộng cầm hết ba mươi tệ. Thằng hai mời cấp trên ăn cơm, một lần lấy trên dưới mười tệ, tổng cộng tám lần, lại tính thêm quà lễ quà tết thì tất cả hết ba trăm tệ. Năm trước Cố Đan lên thị trấn học thợ mộc, phí sinh hoạt mỗi tháng năm tệ. Đầu năm nay Cố Song bị bệnh phải đến bệnh viện trên thị trấn, viện phí mất một trăm ba. Nhà chúng ta, phí sinh hoạt một ngày của mỗi người tiêu từ năm xu đến một tệ, một tháng mất cũng hơn hai mươi tệ, cái này là còn chưa tính tiền lương thực đâu đấy."
Chu Ái Cúc cố ý. Bà cụ cố ý đọc chi tiêu của nhà con hai, chỉ để cho Vương Đại Anh của nhà con hai hiểu rõ, nếu không phải bà ta khơi mào, thì một nhà đang êm đẹp sao phải chia lìa. Mỗi lần đọc một mục chi tiêu, vẻ mặt của Cố Vệ Phú lại đỏ lên một lần, đúng là không quản gia không biết củi gạo dầu muối, ông ấy thế mà lại không biết những năm qua nhà con hai tiêu tốn nhiều tiền như thế.
May mắn là ở đây đều là người một nhà, chỉ có mỗi trưởng lão trong tộc là người ngoài.
Tộc lão trong tộc đứng dậy: "Được rồi, nếu tất cả mọi người đều đồng ý, vậy cứ chia như thế đi. Một chi này của Cố Căn Sinh, nhà ở chia làm bốn phần, thằng ba Cố Vệ Dân tự nguyện từ bỏ, nên bốn người Chu Ái Cúc, Cố Vệ Quốc, Cố Vệ Phú, Cố Vệ Cường mỗi người sẽ được một gian. Về phần hai người già, Cố Căn Sinh đến sống cùng thằng hai, Chu Ái Cúc ở một mình, sau này việc dưỡng lão của Chu Ái Cúc sẽ do thằng tư Cố Vệ Cường phụ trách. Đã là con cái thì hàng tháng mỗi đứa phải chu cấp cho ba mẹ năm tệ."
"Nhà họ Cố còn năm mẫu đất sau núi nữa, mấy đứa xem phải chia thế nào?"
Cố Vệ Cường và Cố Vệ Dân đồng thời lắc đầu: "Chúng cháu không cần, chia cho anh cả đi." Anh cả ở đây tất nhiên là Cố Vệ Quốc.
Hai đứa em đều đã tỏ thái độ nên tất nhiên Cố Vệ Phú không thể tranh giành miếng đất kia với thằng cả được. Cho dù ông ấy giành về tay đi nữa thì cũng chả có tác dụng gì. Vợ ông ấy Vương Đại Anh hết ăn lại nằm, ba đứa con của ông ấy cũng không có khiếu trồng trọt, mà ông ấy lại bận rộn chức vụ đại đội trưởng, làm gì có thời gian mà trồng trọt?
Nên ông ấy cũng tỏ thái độ: "Để cho anh cả đi."
Cố Vệ Quốc cảm kích, rối rít cảm ơn ba đứa em trai. Nếu sau khi ở riêng, không có đất đai, ông ấy lấy gì nuôi sống vợ mình và con trai? Khác với ba anh em, Cố Vệ Quốc là người nông dân đích thực, đã định sẵn đời này chỉ có thể kiếm ăn từ trong đất.
Tộc lão trong tộc gật đầu, tiếp tục nói: "Trong nhà có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Lấy ra chia luôn đi."
Tiền tiết kiệm trong nhà đều do Chu Ái Cúc bảo quản, bà vui vẻ chạy vào buồng trong lấy ra một cái bao bố, rồi đổ xuống mặt bàn, toàn đồng xu lẻ, tổng cộng cũng có khoảng hai trăm tệ.
Người mở miệng đầu tiên là ông nội Cố: "Sao lại ít thế này?"
Chu Ái Cúc cười lạnh. Bà cụ bình tĩnh lấy một cuốn sổ nhỏ từ bao bố ra, bắt đầu đọc: "Tính từ ba năm trở lại đây, năm kia đảo ngói nhà, tổng cộng hết một nghìn ba; Cố Thư đến thị trấn học, ba năm cấp hai lấy từ chỗ tôi bốn trăm tệ, năm ngoái vừa lên cấp ba, một năm tiêu hết hai trăm tám, nửa năm đúp lại tốn thêm một trăm hai, phí học thêm một trăm tệ. Em trai của vợ thằng hai kết hôn, tiền mừng cưới mất hai mươi tệ; mẹ đẻ của vợ thằng hai bị bệnh, trước sau tổng cộng cầm hết ba mươi tệ. Thằng hai mời cấp trên ăn cơm, một lần lấy trên dưới mười tệ, tổng cộng tám lần, lại tính thêm quà lễ quà tết thì tất cả hết ba trăm tệ. Năm trước Cố Đan lên thị trấn học thợ mộc, phí sinh hoạt mỗi tháng năm tệ. Đầu năm nay Cố Song bị bệnh phải đến bệnh viện trên thị trấn, viện phí mất một trăm ba. Nhà chúng ta, phí sinh hoạt một ngày của mỗi người tiêu từ năm xu đến một tệ, một tháng mất cũng hơn hai mươi tệ, cái này là còn chưa tính tiền lương thực đâu đấy."
Chu Ái Cúc cố ý. Bà cụ cố ý đọc chi tiêu của nhà con hai, chỉ để cho Vương Đại Anh của nhà con hai hiểu rõ, nếu không phải bà ta khơi mào, thì một nhà đang êm đẹp sao phải chia lìa. Mỗi lần đọc một mục chi tiêu, vẻ mặt của Cố Vệ Phú lại đỏ lên một lần, đúng là không quản gia không biết củi gạo dầu muối, ông ấy thế mà lại không biết những năm qua nhà con hai tiêu tốn nhiều tiền như thế.
May mắn là ở đây đều là người một nhà, chỉ có mỗi trưởng lão trong tộc là người ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.