Chương 17: Lời Hứa 1
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Cố Vệ Cường bị nhắc tới, ông ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào Cố Vệ Phú, sau một lúc lâu ông mới mở miệng: “tư tưởng giác ngộ của anh hai cao thật đấy.” Ông bằng lòng để cho Đường Lan Chi đi là một chuyện, anh hai nhà mình tự ý cấp giấy xác nhận là một chuyện khác, ông không phải nói là không muốn để cho Đường Lan Chi đi, nhưng ông thực sự tức giận với anh hai của mình, thời điểm cấp giấy xác nhận lại không bảo với ông câu nào. Dù sao ông cũng là chồng của Đường Lan Chi, Đường Lan Chi thấy chột dạ, muốn chạy nhanh nên ông hiểu bà ta muốn giữ kín chuyện này. Nhưng mà Vệ Phú là anh trai của ông lại giúp người khác giấu ông chuyện này quả thật không hợp lý.
Dù sao trong lòng ông cũng cảm thấy khó chịu.
Chu Ái Cúc nhặt tấm lót hài được thêu phân nửa trong sọt bên cạnh, ném lên đầu hai người Cố Vệ Phú và Cố Vệ Cường. Phải biết Chu Ái Cúc dạy học và giáo dục cả đời người, tính tình cũng coi như là tốt. Vậy mà bây giờ lại có thể tức giận đến mức lấy đồ vật ném vào người khác, cũng có thể thấy là bị chọc tức đến mức độ nào.
Bà hét lên: "Thằng hai đi mau, bây giờ vợ của thằng tư đi mất rồi. Con là đại đội trưởng trong thôn, mau giúp thằng tư tìm vợ đi, để hai đứa nhỏ còn có mẹ đi." Bà nói trong tức giận. Nhưng nói chuyện như thế có chút thiên vị, vợ của thằng tư có chân, nếu thật sự muốn đi thì ai có thể ngăn được chứ.
Cố Vệ Phú bị mẹ mình ném cho một miếng lót giày mà tỉnh mộng, phải biết là từ lúc ông ấy trưởng thành đến giờ, việc trong nhà mẹ của mình chưa bao giờ động một đầu móng tay. Nói gì ngay bây giờ ông ấy đã gần bốn mươi tuổi, còn là đại đội trưởng trong thôn, bị đánh như vậy dĩ nhiên có chút không chịu đựng nổi. Ông ấy nói hết sức đơn giản: "Mẹ, trái tim của vợ thằng tư không đặt trên người Vệ Cường. Cho dù con không cấp giấy chứng nhận cho cô ấy thì sớm muộn gì cô ấy cũng có một ngày sẽ bỏ đi thôi."
Lời nói này thật sự không nể mặt mũi của Vệ Cường.
Chỉ còn kém nói thẳng vào mặt thằng tư rằng do thằng tư không có bản lĩnh nên mới không giữ được vợ.
Cố Vệ Cường trong lòng nghẹn một hơi, trên mặt vẫn còn cố cười xòa: "Mẹ, mẹ đừng lo việc này. Lan Chi đã muốn đi, con cũng đã sớm biết, anh hai nói thật sự không sai. Chân trên người cô ấy, nếu cô ấy muốn đi thì ai có thể cản được chứ, cho dù cản được tạm thời thì cũng không cản được một đời. Hơn nữa chuyện này cũng chứng tỏ là con với anh hai cũng đã rất để tâm rồi, để anh hai đi đi, chuyện này không liên quan đến anh hai." Chuyện xấu thì có thể hai anh em giải quyết với nhau, không thể để một bà lão đã lớn tuổi còn bị tức đến sinh bệnh.
Cho dù con trai nhỏ đã nói như vậy, Chu Ái Cúc vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Bà nhéo lỗ tai của đứa con trai, chỉ còn kém chút là hét toáng lên: "Phụ nữ đã có chồng còn đến thành phố lớn thì còn đường quay về hả? Đứa nhỏ không có mẹ thì làm sao bây giờ?" Trong thôn có vài thanh niên tri thức đi rồi cũng không bao giờ trở về.
Cố Vệ Cường cười khổ kiên quyết nói: "Nếu Lan Chi đi rồi, thì mẹ cứ coi như không có người này thôi. Sau này con sẽ vừa là ba vừa là mẹ của mấy đứa nhỏ. Còn về phần Uyển Uyển, con coi như không có đứa con gái này." Uyển Uyển do Lan Chi dạy dỗ đến lớn, tính tình cũng rất giống bà ta, còn rất hiếu thắng. Sớm muộn gì cái thôn này cũng không giữ được chân của con bé.
Cố Vệ Cường bị nhắc tới, ông ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào Cố Vệ Phú, sau một lúc lâu ông mới mở miệng: “tư tưởng giác ngộ của anh hai cao thật đấy.” Ông bằng lòng để cho Đường Lan Chi đi là một chuyện, anh hai nhà mình tự ý cấp giấy xác nhận là một chuyện khác, ông không phải nói là không muốn để cho Đường Lan Chi đi, nhưng ông thực sự tức giận với anh hai của mình, thời điểm cấp giấy xác nhận lại không bảo với ông câu nào. Dù sao ông cũng là chồng của Đường Lan Chi, Đường Lan Chi thấy chột dạ, muốn chạy nhanh nên ông hiểu bà ta muốn giữ kín chuyện này. Nhưng mà Vệ Phú là anh trai của ông lại giúp người khác giấu ông chuyện này quả thật không hợp lý.
Dù sao trong lòng ông cũng cảm thấy khó chịu.
Chu Ái Cúc nhặt tấm lót hài được thêu phân nửa trong sọt bên cạnh, ném lên đầu hai người Cố Vệ Phú và Cố Vệ Cường. Phải biết Chu Ái Cúc dạy học và giáo dục cả đời người, tính tình cũng coi như là tốt. Vậy mà bây giờ lại có thể tức giận đến mức lấy đồ vật ném vào người khác, cũng có thể thấy là bị chọc tức đến mức độ nào.
Bà hét lên: "Thằng hai đi mau, bây giờ vợ của thằng tư đi mất rồi. Con là đại đội trưởng trong thôn, mau giúp thằng tư tìm vợ đi, để hai đứa nhỏ còn có mẹ đi." Bà nói trong tức giận. Nhưng nói chuyện như thế có chút thiên vị, vợ của thằng tư có chân, nếu thật sự muốn đi thì ai có thể ngăn được chứ.
Cố Vệ Phú bị mẹ mình ném cho một miếng lót giày mà tỉnh mộng, phải biết là từ lúc ông ấy trưởng thành đến giờ, việc trong nhà mẹ của mình chưa bao giờ động một đầu móng tay. Nói gì ngay bây giờ ông ấy đã gần bốn mươi tuổi, còn là đại đội trưởng trong thôn, bị đánh như vậy dĩ nhiên có chút không chịu đựng nổi. Ông ấy nói hết sức đơn giản: "Mẹ, trái tim của vợ thằng tư không đặt trên người Vệ Cường. Cho dù con không cấp giấy chứng nhận cho cô ấy thì sớm muộn gì cô ấy cũng có một ngày sẽ bỏ đi thôi."
Lời nói này thật sự không nể mặt mũi của Vệ Cường.
Chỉ còn kém nói thẳng vào mặt thằng tư rằng do thằng tư không có bản lĩnh nên mới không giữ được vợ.
Cố Vệ Cường trong lòng nghẹn một hơi, trên mặt vẫn còn cố cười xòa: "Mẹ, mẹ đừng lo việc này. Lan Chi đã muốn đi, con cũng đã sớm biết, anh hai nói thật sự không sai. Chân trên người cô ấy, nếu cô ấy muốn đi thì ai có thể cản được chứ, cho dù cản được tạm thời thì cũng không cản được một đời. Hơn nữa chuyện này cũng chứng tỏ là con với anh hai cũng đã rất để tâm rồi, để anh hai đi đi, chuyện này không liên quan đến anh hai." Chuyện xấu thì có thể hai anh em giải quyết với nhau, không thể để một bà lão đã lớn tuổi còn bị tức đến sinh bệnh.
Cho dù con trai nhỏ đã nói như vậy, Chu Ái Cúc vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Bà nhéo lỗ tai của đứa con trai, chỉ còn kém chút là hét toáng lên: "Phụ nữ đã có chồng còn đến thành phố lớn thì còn đường quay về hả? Đứa nhỏ không có mẹ thì làm sao bây giờ?" Trong thôn có vài thanh niên tri thức đi rồi cũng không bao giờ trở về.
Cố Vệ Cường cười khổ kiên quyết nói: "Nếu Lan Chi đi rồi, thì mẹ cứ coi như không có người này thôi. Sau này con sẽ vừa là ba vừa là mẹ của mấy đứa nhỏ. Còn về phần Uyển Uyển, con coi như không có đứa con gái này." Uyển Uyển do Lan Chi dạy dỗ đến lớn, tính tình cũng rất giống bà ta, còn rất hiếu thắng. Sớm muộn gì cái thôn này cũng không giữ được chân của con bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.