Chương 7: Xuất Hiện Ở Trong Siêu Thị 1
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Cố Vệ Cường bị bạn tốt nói thì đỏ mặt: “Con bé tốt tính, trong nhà có việc gì thì con bé cũng giành làm, nhường mấy đứa em.” Ông lại thường xuyên lái xe ở bên ngoài, không thể chú ý đến tình hình trong nhà. Rõ ràng vợ của ông thiên vị con gái út, lại hành hạ con gái cả.
Tuy mẹ của ông thiên vị cháu gái cả, nhưng dù sao thì nhà có nhiều con cháu, đặc biệt là cháu trai, không thể quá thiên vị, nếu không mấy con dâu cùng con cái trong nhà sẽ chạnh lòng.
Con gái cả chịu thiệt thòi là do ông sai.
Hoa Tử nghe xong thì mím môi, không nói gì. Dù sao là việc của nhà người ta, ông ấy hỏi câu kia thì đã xem như xen vào việc của người khác rồi.
Chu Ái Cúc ngồi ở ghế dựa bên cạnh nhíu mày: “Hoa Tử, cháu bốc thuốc tốt vào, đến khi Vệ Cường lãnh lương thì bác trả cháu.” Nếu như bốc thuốc tốt thì mấy quả trứng gà kia không đủ.
Hoa Tử híp mắt cười: “Được, nếu bác đã mở miệng thì cháu lấy mấy cái rễ nhỏ của củ nhân sâm hoang dã giấu trong hộp đến.” Dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, ở xó xỉnh của bọn họ, nếu vào trong rừng sâu thì có thể đào được nhân sâm hoang dã. Nhưng mà trong rừng có cọp lớn, không ai dám đi vào.
Củ nhân sâm của nhà Hoa Tử là do ba của ông ấy đào lúc còn trẻ. Lúc ấy, ông ấy ỷ vào việc mình có tài nên cũng gan dạ, đi một chuyến vào trong rừng sâu rồi đào được một cây nhân sâm trăm tuổi, củ nhân sâm hoang dã này thành bảo bối. Nhưng mà cũng vì Cố Vệ Cường và Hoa Tử thân nhau, khi còn nhỏ, ông ấy lỡ miệng nói với Cố Vệ Cường, cho nên ông mới biết nhà Hoa Tử có bảo bối cứu mạng.
Năm đó, khi Đường Lan Chi sinh Cố Uyển Uyển bị khó sinh, cũng nhờ có nhân sâm mới sống sót được.
Nhưng nhiều năm như vậy, tuy rằng cơ thể Cố Uyển Uyển không tốt, nhưng từ trước đến nay Hoa Tử đều không nói phải dùng nhân sâm bồi bổ cho Cố Uyển Uyển.
Có thể thấy được cơ thể An An yếu đến cỡ nào thì Hoa Tử mới lấy phí cưới vợ ra.
Cố Vệ Cường rất biết ơn, ông sờ túi áo, lấy một gói Đại Tiền Môn ra đưa cho Hoa Tử.
Hoa Tử cầm lấy, ánh mắt tỏa sáng giống như thấy vợ mình. Ông ấy cẩn thận xoa hộp thuốc rất nhiều lần, tấm tắc: “Ôi, đây là Đại Tiền Môn đấy! Cường Tử, lần này cậu hào phóng thật!”
Thời buổi này, giá của một gói Đại Tiền Môn đắt hơn một cân thịt nhiều. Hơn nữa, ở trong thôn này không có nơi nào bán Đại Tiền Môn, phải đến thị trấn hoặc thành phố mới có thể nhìn thấy loại thuốc lá quý hiếm như thế này.
Cố Vệ Cường chạy đường dài ở bên ngoài, cho nên ông có thể mua được. Một gói Đại Tiền Môn có giá hơn một đồng tiền, ông không nỡ hút, đặt ở bên người hoàn toàn là vì để thông đường.
Ông cười khổ tiễn Hoa Tử đi.
Lúc này Chu Ái Cúc đến phòng bếp.
Bên trong căn nhà chỉ còn lại Cố Vệ Cường và Cố Đông Đông, năm nay cậu bé tám tuổi. Cố Đông Đông ghé vào cạnh giường lò, cơ thể gầy gò, trán cao, mắt sáng, trong hốc mắt ngập nước, tiếng nói nức nở: “Ba, chị sẽ tỉnh lại chứ?”
Cố Vệ Cường sờ túi, định hút thuốc, nhưng rồi lại nghĩ đang ở trước mặt con mình nên ông nhịn. Ông giơ tay sờ trán con trai út, kiên định nói: “Ừ, An An sẽ tỉnh ngay thôi, con trông chị đi, để ba đi ra ngoài một chuyến.” Từ nhỏ đến lớn, An An đều bị thiệt thòi. Lần này cho dù có như thế nào, ông cũng sẽ giữ suất đi học ở thị trấn thay cô.
Còn con gái út, dù sao con bé cũng nhỏ hơn con lớn một tuổi, ông sẽ cố gắng chở thêm nhiều chuyến hàng nữa, tranh thủ kiếm thêm học phí và phí sinh hoạt để năm sau con gái út cũng có thể đến thị trấn học.
Nói đến nói đi, vẫn là người làm ba như ông đây vô dụng.
Cố Vệ Cường bị bạn tốt nói thì đỏ mặt: “Con bé tốt tính, trong nhà có việc gì thì con bé cũng giành làm, nhường mấy đứa em.” Ông lại thường xuyên lái xe ở bên ngoài, không thể chú ý đến tình hình trong nhà. Rõ ràng vợ của ông thiên vị con gái út, lại hành hạ con gái cả.
Tuy mẹ của ông thiên vị cháu gái cả, nhưng dù sao thì nhà có nhiều con cháu, đặc biệt là cháu trai, không thể quá thiên vị, nếu không mấy con dâu cùng con cái trong nhà sẽ chạnh lòng.
Con gái cả chịu thiệt thòi là do ông sai.
Hoa Tử nghe xong thì mím môi, không nói gì. Dù sao là việc của nhà người ta, ông ấy hỏi câu kia thì đã xem như xen vào việc của người khác rồi.
Chu Ái Cúc ngồi ở ghế dựa bên cạnh nhíu mày: “Hoa Tử, cháu bốc thuốc tốt vào, đến khi Vệ Cường lãnh lương thì bác trả cháu.” Nếu như bốc thuốc tốt thì mấy quả trứng gà kia không đủ.
Hoa Tử híp mắt cười: “Được, nếu bác đã mở miệng thì cháu lấy mấy cái rễ nhỏ của củ nhân sâm hoang dã giấu trong hộp đến.” Dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, ở xó xỉnh của bọn họ, nếu vào trong rừng sâu thì có thể đào được nhân sâm hoang dã. Nhưng mà trong rừng có cọp lớn, không ai dám đi vào.
Củ nhân sâm của nhà Hoa Tử là do ba của ông ấy đào lúc còn trẻ. Lúc ấy, ông ấy ỷ vào việc mình có tài nên cũng gan dạ, đi một chuyến vào trong rừng sâu rồi đào được một cây nhân sâm trăm tuổi, củ nhân sâm hoang dã này thành bảo bối. Nhưng mà cũng vì Cố Vệ Cường và Hoa Tử thân nhau, khi còn nhỏ, ông ấy lỡ miệng nói với Cố Vệ Cường, cho nên ông mới biết nhà Hoa Tử có bảo bối cứu mạng.
Năm đó, khi Đường Lan Chi sinh Cố Uyển Uyển bị khó sinh, cũng nhờ có nhân sâm mới sống sót được.
Nhưng nhiều năm như vậy, tuy rằng cơ thể Cố Uyển Uyển không tốt, nhưng từ trước đến nay Hoa Tử đều không nói phải dùng nhân sâm bồi bổ cho Cố Uyển Uyển.
Có thể thấy được cơ thể An An yếu đến cỡ nào thì Hoa Tử mới lấy phí cưới vợ ra.
Cố Vệ Cường rất biết ơn, ông sờ túi áo, lấy một gói Đại Tiền Môn ra đưa cho Hoa Tử.
Hoa Tử cầm lấy, ánh mắt tỏa sáng giống như thấy vợ mình. Ông ấy cẩn thận xoa hộp thuốc rất nhiều lần, tấm tắc: “Ôi, đây là Đại Tiền Môn đấy! Cường Tử, lần này cậu hào phóng thật!”
Thời buổi này, giá của một gói Đại Tiền Môn đắt hơn một cân thịt nhiều. Hơn nữa, ở trong thôn này không có nơi nào bán Đại Tiền Môn, phải đến thị trấn hoặc thành phố mới có thể nhìn thấy loại thuốc lá quý hiếm như thế này.
Cố Vệ Cường chạy đường dài ở bên ngoài, cho nên ông có thể mua được. Một gói Đại Tiền Môn có giá hơn một đồng tiền, ông không nỡ hút, đặt ở bên người hoàn toàn là vì để thông đường.
Ông cười khổ tiễn Hoa Tử đi.
Lúc này Chu Ái Cúc đến phòng bếp.
Bên trong căn nhà chỉ còn lại Cố Vệ Cường và Cố Đông Đông, năm nay cậu bé tám tuổi. Cố Đông Đông ghé vào cạnh giường lò, cơ thể gầy gò, trán cao, mắt sáng, trong hốc mắt ngập nước, tiếng nói nức nở: “Ba, chị sẽ tỉnh lại chứ?”
Cố Vệ Cường sờ túi, định hút thuốc, nhưng rồi lại nghĩ đang ở trước mặt con mình nên ông nhịn. Ông giơ tay sờ trán con trai út, kiên định nói: “Ừ, An An sẽ tỉnh ngay thôi, con trông chị đi, để ba đi ra ngoài một chuyến.” Từ nhỏ đến lớn, An An đều bị thiệt thòi. Lần này cho dù có như thế nào, ông cũng sẽ giữ suất đi học ở thị trấn thay cô.
Còn con gái út, dù sao con bé cũng nhỏ hơn con lớn một tuổi, ông sẽ cố gắng chở thêm nhiều chuyến hàng nữa, tranh thủ kiếm thêm học phí và phí sinh hoạt để năm sau con gái út cũng có thể đến thị trấn học.
Nói đến nói đi, vẫn là người làm ba như ông đây vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.