Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch

Chương 29: Bị Đốt Ở Ruộng Ngô

Đường A Dao

05/07/2024

Phó Cảnh Hữu cho rằng những thanh niên trí thức đến từ thành phố thì đều không biết phân biệt ngũ cốc, ngay cả lúa ở ruộng nước hay trồng trên núi cũng không biết.

Lục Diểu hừ nhẹ một tiếng: “Khinh ai đấy!”

Cô chưa từng trồng trọt, nhưng cô đã từng trồng hoa, chuyện này không phải cũng giống như chuyện nấu nướng đó sao?

Đào hố, gieo hạt, bón phân.

Bắc nồi lên bếp, cho dầu vào, xào thơm phức, đều là quá trình giống nhau thôi.

Cỏ dại rung rinh, gió thổi nhè nhẹ, dọc đường đi có thể nghe thấy tiếng chim quốc kêu.

Lục Diểu ngâm nga một làn điệu dân ca không tên, vừa đi được một đoạn lại tò mò hỏi: “Đi từ trong thôn đến phía tây gần hơn mà? Sao anh lại bị lừa tới đây?”

Phía sau núi cũng không cao lắm, đi vòng vòng cũng có thể đến mảnh ruộng phía tây, nhưng điều kiện ở đây là ‘đi vòng vòng’.

Phó Cảnh Hữu không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhắc nhở Lục Diểu: “Đến rồi.” Sau đó tránh qua Lục Diểu, gánh thùng đi như bay về phía đường dốc phía tây.

“Đồ kỳ cục.” Lục Diểu lẩm bẩm một tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn về phía đồng ngô bên cạnh.

Đường vòng quanh núi, nhìn có vẻ giống ruộng bậc thang, chỉ có điều ở đây là ruộng cạn, không phải ruộng nước.

Ở nơi có địa hình cao thì trồng ngô, ở chỗ thấp trồng lạc, nhiệm vụ hôm nay của cô là nhổ cỏ hết ba phần ruộng, hoàn thành được tính bốn điểm công.



Lúc đến mấy chú mấy bác đó nói ở vùng núi một khối đất là một phần đất, ba phần đất cũng không nhiều, bảo Lục Diểu làm cho tốt.

(*) Một phần đất bằng khoảng 970m2.

Lục Diểu tin là thật, nhưng nhìn ba khối đất dạng bậc thang ở trước mắt, cô thật sự muốn xỉu ngang.

Như vậy mà không nhiều ư?

Là rất rất nhiều mới đúng!

Trong lòng Lục Diểu đã có ý định bỏ cuộc luôn, chắc chắn cô không thể làm hết nhiều như vậy, nhưng lòng hiếu thắng của cô không cho phép cô còn chưa bắt đầu mà đã từ bỏ.

Kết quả là, Lục Diểu đội nắng xen kẽ với bóng cây lưa thưa, bắt đầu làm việc với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cô nhận ra cây ăn quả, cây nông nghiệp, nhưng phần lớn những cây non trong vườn ươm thì cô đều không nhận ra, lúc làm cỏ cũng căn cứ vào độ ngay ngắn của cây con mà phân biệt đâu là mầm ươm đâu là cỏ.

Khi có xã viên đi ngang qua nhìn thấy, thỉnh thoảng sẽ dừng bước lại khen cô ‘làm tốt lắm’, bởi vậy mà Lục Diểu suy đoán, hẳn là cô không nhổ nhầm mầm ươm ngô.

Chỉ có điều mấy xã viên đó cũng rất đáng ghét, bởi vì mỗi lần khen cô xong sẽ châm biếm cô, nói cô làm câu giờ, làm như vậy thì ba phần đất chắc phải làm đến sáng mai.

Làm Lục Diểu tức không chịu được.

Ruộng không nằm trong phạm vi rừng cây, một bên bờ ruộng chỉ có một vài cái cây cao khoảng hai mắt, nhưng cây rất gầy yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook