Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch
Chương 31: Bọ Nẹt Xanh
Đường A Dao
06/07/2024
Lòng bàn tay Lục Diểu không có vết thương, nhưng nghe cô kể thì Phó Cảnh Hữu cũng xác định là có con gì đó quấy phá.
“Bị cắn ở đâu?”
Lục Diểu chỉ vào bên cạnh, Phó Cảnh Hữu trực tiếp đứng dậy đi qua trước mặt Lục Diểu, lục lọi tìm kiếm chỗ mầm ươm bắp và đám cỏ dại kia, chỉ có điều một lúc sau anh cũng ‘a’ một tiếng rồi rút tay về.
“Sao rồi?” Hàng lông mi dài của Lục Diểu vẫn ươn ướt, cô cũng căng thẳng lên, cũng không để ý đến khóc nữa, hỏi: “Anh cũng bị cắn rồi à?”
Phó Cảnh Hữu rút tay về, nơi anh bị trúng chiêu là ở chỗ giao nhau giữa ngón cái và ngón trỏ mu tay trái.
Trường hợp của anh khác với Lục Diểu, chỉ chốc lát sau chỗ da tay anh đã sưng lên một cục.
Lục Diểu kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao anh còn bị nghiêm trọng hơn tôi!”
Bị bọ nẹt xanh đốt đều giống nhau, chỉ là biểu hiện ở lòng bàn tay và mu bàn tay thì khác nhau mà thôi.
Ở tay đau tê một trận, Phó Cảnh Hữu lơ đãng chà xát, kịp thời sửa lại lời cô: “Không phải là cắn, là đốt.”
Tìm đến chỗ vừa rồi bị đốt, Phó Cảnh Hữu bắt được đầu sỏ sau một cây cỏ, một con bọ nẹt xanh toàn thân xanh rì, trên thân đầy lông sắc nhọn.
“A a …”
Lục Diểu nổi da gà khắp người, sợ hãi lùi về đằng sau.
Cô không sợ rắn, không sợ rết, nhưng mấy con giun con sâu này cô thật sự không thể tiếp nhận được.
Thấy cô sợ hãi, Phó Cảnh Hữu bèn cầm cái cọng cỏ kia ra xa một chút, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
Lời này của Phó Cảnh Hữu rõ ràng là biết rồi còn cố hỏi.
Phàm là những người lớn lên trong thông đều biết, bị bọ nẹt xanh đốt thì sẽ bị đau mấy tiếng đồng hồ.
Nếu là diện tích bị đốt lớn, vậy thì có thể mất nửa cái mạng.
Quả nhiên, Lục Diểu lại rưng rưng nước mắt, bờ môi run run rồi bĩu xuống: “Đau!”
Nóng rát, còn đau hơn bị kim đâm.
Mười tám năm qua cô đã từng nhận tổn thương, nhưng cái đau đó hoàn toàn không thể so sánh với cơn đau trước mắt được.
“Cô nhắm mắt lại đi, tôi xử lý cho cô.”
Lục Diểu hơi mím môi, nửa tin nửa ngờ nhắm mắt lại.
Phó Cảnh Hữu xác định cô đã nhắm mắt lại, lúc này mới lấy một mảnh lá cây dài từ bên mầm ngô.
Nghe thấy tiếng động, Lục Diểu hỏi: “Anh xử lý như thế nào? Xong chưa?”
“Sắp xong rồi, đừng mở mắt.”
Lục Diểu ngoan ngoãn duy trì tính trạng nhắm mắt.
Phó Cảnh Hữu dùng lá ngô tóm lấy con bọ nẹt xanh, bóp một cái, con bọ nẹt xanh chết tươi ngay tại chỗ, trong thân thể xanh rì tràn ra một chất lỏng màu xanh nhạt.
Thả con bọ nẹt ra, Phó Cảnh Hữu lại cầm lấy tay Lục Diểu kéo qua, thấp giọng dặn dò: “Đừng mở mắt ra đó.”
Hẳn là nhìn thấy sức lực yếu ớt của cô gái này, cộng thêm việc cô gái này lại sợ con bọ nẹt xanh, sợ cô không phối hợp cho nên mới làm theo cách này.
“Bị cắn ở đâu?”
Lục Diểu chỉ vào bên cạnh, Phó Cảnh Hữu trực tiếp đứng dậy đi qua trước mặt Lục Diểu, lục lọi tìm kiếm chỗ mầm ươm bắp và đám cỏ dại kia, chỉ có điều một lúc sau anh cũng ‘a’ một tiếng rồi rút tay về.
“Sao rồi?” Hàng lông mi dài của Lục Diểu vẫn ươn ướt, cô cũng căng thẳng lên, cũng không để ý đến khóc nữa, hỏi: “Anh cũng bị cắn rồi à?”
Phó Cảnh Hữu rút tay về, nơi anh bị trúng chiêu là ở chỗ giao nhau giữa ngón cái và ngón trỏ mu tay trái.
Trường hợp của anh khác với Lục Diểu, chỉ chốc lát sau chỗ da tay anh đã sưng lên một cục.
Lục Diểu kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao anh còn bị nghiêm trọng hơn tôi!”
Bị bọ nẹt xanh đốt đều giống nhau, chỉ là biểu hiện ở lòng bàn tay và mu bàn tay thì khác nhau mà thôi.
Ở tay đau tê một trận, Phó Cảnh Hữu lơ đãng chà xát, kịp thời sửa lại lời cô: “Không phải là cắn, là đốt.”
Tìm đến chỗ vừa rồi bị đốt, Phó Cảnh Hữu bắt được đầu sỏ sau một cây cỏ, một con bọ nẹt xanh toàn thân xanh rì, trên thân đầy lông sắc nhọn.
“A a …”
Lục Diểu nổi da gà khắp người, sợ hãi lùi về đằng sau.
Cô không sợ rắn, không sợ rết, nhưng mấy con giun con sâu này cô thật sự không thể tiếp nhận được.
Thấy cô sợ hãi, Phó Cảnh Hữu bèn cầm cái cọng cỏ kia ra xa một chút, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
Lời này của Phó Cảnh Hữu rõ ràng là biết rồi còn cố hỏi.
Phàm là những người lớn lên trong thông đều biết, bị bọ nẹt xanh đốt thì sẽ bị đau mấy tiếng đồng hồ.
Nếu là diện tích bị đốt lớn, vậy thì có thể mất nửa cái mạng.
Quả nhiên, Lục Diểu lại rưng rưng nước mắt, bờ môi run run rồi bĩu xuống: “Đau!”
Nóng rát, còn đau hơn bị kim đâm.
Mười tám năm qua cô đã từng nhận tổn thương, nhưng cái đau đó hoàn toàn không thể so sánh với cơn đau trước mắt được.
“Cô nhắm mắt lại đi, tôi xử lý cho cô.”
Lục Diểu hơi mím môi, nửa tin nửa ngờ nhắm mắt lại.
Phó Cảnh Hữu xác định cô đã nhắm mắt lại, lúc này mới lấy một mảnh lá cây dài từ bên mầm ngô.
Nghe thấy tiếng động, Lục Diểu hỏi: “Anh xử lý như thế nào? Xong chưa?”
“Sắp xong rồi, đừng mở mắt.”
Lục Diểu ngoan ngoãn duy trì tính trạng nhắm mắt.
Phó Cảnh Hữu dùng lá ngô tóm lấy con bọ nẹt xanh, bóp một cái, con bọ nẹt xanh chết tươi ngay tại chỗ, trong thân thể xanh rì tràn ra một chất lỏng màu xanh nhạt.
Thả con bọ nẹt ra, Phó Cảnh Hữu lại cầm lấy tay Lục Diểu kéo qua, thấp giọng dặn dò: “Đừng mở mắt ra đó.”
Hẳn là nhìn thấy sức lực yếu ớt của cô gái này, cộng thêm việc cô gái này lại sợ con bọ nẹt xanh, sợ cô không phối hợp cho nên mới làm theo cách này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.