Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch
Chương 42: Mục Đích Của Trần Diệu Diệu
Đường A Dao
08/07/2024
Lục Diểu không hài lòng lắm, nhưng cô cũng không nói gì, mà là hỏi lại Phó Cảnh Hữu: “Ngày mai chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
“Chỉ hai chúng ta.”
Phó Cảnh Hữu nhếch môi, yết hầu trượt lên trượt xuống: “Chỗ đó xa, buổi trưa sẽ ở lại đó ăn, cô chuẩn bị lương khô trước đi.”
“Được.”
Nội dung báo cáo đã hoàn tất, Phó Cảnh Hữu vừa chuẩn bị đi, vừa quay người thì Lục Diểu đã gọi anh lại: “Phó Tiểu Lục, anh đừng vội đi.”
Phó Cảnh Hữu khó hiểu quay đầu lại, cho rằng Lục Diểu còn có chỗ nào chưa hiểu lắm: “Còn chuyện gì nữa?”
“Không có gì. Chỉ là cái mũ này…”
Lục Diểu đội mũ lên đầu khoa tay một cái, sau đó lại tháo xuống đưa về phía trước lắc lắc: “Rốt cục là tay nghề anh chỉ có như vậy, hay là lừa tôi? Anh nhìn đi, ở chỗ đỉnh đầu còn có hai cái lỗ nhỏ, vành mũ cũng không phải là kiểu mà tôi nói.”
“Vành mũ ít nhất phải đan đến đây, nếu không thì ánh nắng sẽ chiếu vào cổ tôi.”
Bàn tay nhỏ của Lục Diểu nắm vuốt vành mũ, cô không muốn màu da mặt và màu da cổ là hai màu đâu.
“...”
Cái mũ này là Phó Cảnh Hữu tranh thủ lúc làm việc buổi chiều đan ra, rõ ràng là anh đan có chút cẩu thả, cho nên lần này cũng rất biết ý mà chấp nhận làm lại: “Tôi biết rồi, cái này cô cứ dùng trước đi… lúc về tôi sẽ đan cho cô một cái khác, nhưng phải chờ mấy ngày mới đan xong.”
“Tôi có thể đợi.” Lục Diểu hài lòng, hơi nghiêng đầu cười nhe răng với Phó Cảnh Hữu: “Vậy cứ như thế nha, chờ lần sau anh đan làm tôi hài lòng, tôi sẽ trả thêm thù lao cho anh!”
Phó Cảnh Hữu không nói lấy, cũng không nói không lấy, chỉ để lại một câu: “Tôi đi đây, cô làm gì thì làm đi.” Nói xong đôi chân dài đã cất bước ra ngoài rồi.
Lục Diểu tức giận giậm chân: “Làm gì mà lần nào cũng chạy nhanh như vậy? Tôi ăn anh chắc?”
Phó Cảnh Hữu vác cuốc chạy nhanh, bên tai là tiếng gió ào ào, anh cũng không nhận ra đôi môi mỏng của mình cong lên một độ cong nhàn nhạt, nghĩ thầm: Lục Diểu có thể ăn người hay không thì anh không biết. Nhưng nếu cô làm nũng thì đó cũng như lấy mạng người.
Chạy một mạch, mãi đến khi vòng ngã rẽ ở hồ nước, không nhìn thấy ký túc xá thanh niên trí thức nữa, Phó Cảnh Hữu mới dần dần chậm bước chân lại.
Anh nhíu mày suy tư điều gì đó, bỗng nhiên trước mặt có một cái tay, có người ngăn cản anh.
“Đồng chí Phó!”
Là cái cô thanh niên trí thức tên Trần Diệu Diệu.
Phó Cảnh Hữu nhíu mày, vẻ mặt hờ hững mở miệng: “Chuyện gì?”
Trần Diệu Diệu nhăn nhó ôm cán cuốc trong ngựa, giống như là không nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn trên mặt Phó Cảnh Hữu, cố ý nén giọng xuống nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe nói việc ở ruộng bông đều do đồng chí Phó phụ trách, hẳn là ngày mai tôi cũng được sắp xếp đến ruộng bông đó.”
“Chỉ hai chúng ta.”
Phó Cảnh Hữu nhếch môi, yết hầu trượt lên trượt xuống: “Chỗ đó xa, buổi trưa sẽ ở lại đó ăn, cô chuẩn bị lương khô trước đi.”
“Được.”
Nội dung báo cáo đã hoàn tất, Phó Cảnh Hữu vừa chuẩn bị đi, vừa quay người thì Lục Diểu đã gọi anh lại: “Phó Tiểu Lục, anh đừng vội đi.”
Phó Cảnh Hữu khó hiểu quay đầu lại, cho rằng Lục Diểu còn có chỗ nào chưa hiểu lắm: “Còn chuyện gì nữa?”
“Không có gì. Chỉ là cái mũ này…”
Lục Diểu đội mũ lên đầu khoa tay một cái, sau đó lại tháo xuống đưa về phía trước lắc lắc: “Rốt cục là tay nghề anh chỉ có như vậy, hay là lừa tôi? Anh nhìn đi, ở chỗ đỉnh đầu còn có hai cái lỗ nhỏ, vành mũ cũng không phải là kiểu mà tôi nói.”
“Vành mũ ít nhất phải đan đến đây, nếu không thì ánh nắng sẽ chiếu vào cổ tôi.”
Bàn tay nhỏ của Lục Diểu nắm vuốt vành mũ, cô không muốn màu da mặt và màu da cổ là hai màu đâu.
“...”
Cái mũ này là Phó Cảnh Hữu tranh thủ lúc làm việc buổi chiều đan ra, rõ ràng là anh đan có chút cẩu thả, cho nên lần này cũng rất biết ý mà chấp nhận làm lại: “Tôi biết rồi, cái này cô cứ dùng trước đi… lúc về tôi sẽ đan cho cô một cái khác, nhưng phải chờ mấy ngày mới đan xong.”
“Tôi có thể đợi.” Lục Diểu hài lòng, hơi nghiêng đầu cười nhe răng với Phó Cảnh Hữu: “Vậy cứ như thế nha, chờ lần sau anh đan làm tôi hài lòng, tôi sẽ trả thêm thù lao cho anh!”
Phó Cảnh Hữu không nói lấy, cũng không nói không lấy, chỉ để lại một câu: “Tôi đi đây, cô làm gì thì làm đi.” Nói xong đôi chân dài đã cất bước ra ngoài rồi.
Lục Diểu tức giận giậm chân: “Làm gì mà lần nào cũng chạy nhanh như vậy? Tôi ăn anh chắc?”
Phó Cảnh Hữu vác cuốc chạy nhanh, bên tai là tiếng gió ào ào, anh cũng không nhận ra đôi môi mỏng của mình cong lên một độ cong nhàn nhạt, nghĩ thầm: Lục Diểu có thể ăn người hay không thì anh không biết. Nhưng nếu cô làm nũng thì đó cũng như lấy mạng người.
Chạy một mạch, mãi đến khi vòng ngã rẽ ở hồ nước, không nhìn thấy ký túc xá thanh niên trí thức nữa, Phó Cảnh Hữu mới dần dần chậm bước chân lại.
Anh nhíu mày suy tư điều gì đó, bỗng nhiên trước mặt có một cái tay, có người ngăn cản anh.
“Đồng chí Phó!”
Là cái cô thanh niên trí thức tên Trần Diệu Diệu.
Phó Cảnh Hữu nhíu mày, vẻ mặt hờ hững mở miệng: “Chuyện gì?”
Trần Diệu Diệu nhăn nhó ôm cán cuốc trong ngựa, giống như là không nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn trên mặt Phó Cảnh Hữu, cố ý nén giọng xuống nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe nói việc ở ruộng bông đều do đồng chí Phó phụ trách, hẳn là ngày mai tôi cũng được sắp xếp đến ruộng bông đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.