Chương 43: Thủy Nha em không sai (1)
Tố Muội Bình Sinh
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Nhất Lương rất muốn ăn cơm Diệp Thanh Thủy nấu, vậy nên anh ta cố gắng ra sức lấy lòng cô. Anh ta nhớ trước đây Diệp Thanh Thủy thường xuyên đến chỗ của thanh niên trí thức tìm anh Ngọc, rất rõ ràng chị ấy đã thích anh Ngọc rồi, Lưu Nhất Lương cảm thấy miệng ngọt một chút chắc chắn không sai.
Vậy nên dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Đình Ngọc, Lưu Nhất Lương lại gọi lần nữa.
“Chị dâu nấu ăn ngon lắm, không phải em nói khoác, mấy ngày nay em ăn gì cũng không thấy ngon, thằng nhãi Thẩm Vệ Dân lén lút đến đây một lần, vừa hay hôm nay rảnh rỗi đến đây một chuyến, chị dâu không giữ em lại ăn một bữa ư?”
Lưu Nhất Lương vẫn còn là người độc thân chưa tìm được vợ, gặp Diệp Thanh Thủy, sau khi ăn một bữa cơm, Lưu Nhất Lương cũng suy nghĩ, vẫn là anh Ngọc có mắt nhìn, nhìn thấy chỗ tốt của Diệp Thanh Thủy.
Anh Ngọc kén ăn như vậy, là người cái gì cũng không thích ăn, cưới một người vợ như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ trắng trẻo, mũm mĩm.
Mặt Diệp Thanh Thủy đỏ bừng.
Tạ Đình Ngọc và cô đã quyết định ly hôn, nhưng dù chuyện ly hôn cũng không vẻ vang gì, Diệp Thanh Thủy không nói với người khác, chắc là Tạ Đình Ngọc cũng vậy nhỉ.
Cô vội vàng ngăn cản Lưu Nhất Lương, mong sao có thể tìm cái kim mà may cái miệng của anh ta lại.
“Đừng! Cậu đừng gọi tôi như vậy nữa, nghe lạ quá, gọi tôi là Thủy Nha đi!”
Cô tự chứng minh trong sạch, thì thầm với Tạ Đình Ngọc: “Em nói rõ với anh trước, không phải em bảo anh ta gọi đâu. Em mới không phải là cái gì mà chị dâu Ngọc, chị dâu Kim, chị dâu Ngân gì đó, sau này anh nói với anh ta một chút, cứ bị gọi như vậy thì sau này sao em có thể lấy chồng được.”
Vẻ mặt ấy, dáng vẻ vỗ ngực mong sao có thể vạch rõ quan hệ, khiến cho Tạ Đình Ngọc cảm thấy rất vi diệu.
Mặc dù anh cũng không thích xưng hô như thế này lắm, nhưng mà…
Tạ Đình Ngọc khẽ gật đầu, anh quay đầu nói nghiêm túc với Lưu Nhất Lương: “Nhất Lương, sau này rảnh rỗi thì tới đây dạy Thủy Nha nuôi heo như thế nào đi, cô ấy không có kinh nghiệm.”
Chuyện xưng hô cứ như vậy bị Tạ Đình Ngọc cố tình phớt lờ.
Nhưng Lưu Nhất Lương lại không nghĩ như vậy, động tác thì thầm nói chuyện của Diệp Thanh Thủy với Tạ Đình Ngọc bị anh ta nhìn thấy, anh ta lén lút cười thầm.
“Chuyện này thì có gì mà rảnh rỗi hay không, em ở chỗ của thanh niên trí thức, lúc nào chị dâu rảnh rỗi thì cứ tùy ý tới tìm em.”
Diệp Thanh Thủy thật sự đã sợ Lưu Nhất Lương, cô nói một câu rồi vội vàng bỏ đi.
“Em đi nấu cơm, hai người cứ tiếp tục nói chuyện.”
Lưu Nhất Lương lặng lẽ chăm chú nhìn Diệp Thanh Thủy đi vựa củi, theo làn khói đen đầu tiên, mùi thức ăn bay tới từ trong vựa củi, anh ta bất giác tưởng tượng ra cảnh Diệp Thanh Thủy nhóm lửa, cắt thịt, vo gạo nấu cơm,...
Lúc này, anh ta thật sự ngưỡng mộ Tạ Đình Ngọc, rốt cuộc anh sao có thể tìm được một cô vợ tốt như vậy, không những tốt tính, dáng vẻ cũng không có gì để chê, đến nấu ăn cũng giỏi như vậy.
Lưu Nhất Lương cũng muốn tìm một cô vợ nấu ăn ngon như thế, đã trải qua những ngày tháng khổ sở thiếu cơm ăn áo mặc, nên chỉ cần ăn món ngon một chút thì cũng có thể khiến người ta nghĩ đến nó rất lâu. Anh ta không xa xỉ như anh Ngọc - người đến từ Thủ đô, điều kiện gia đình vô cùng tốt, có thể thường xuyên ăn thịt.
Lưu Nhất Lương làm công việc kỹ thuật khổ cực, hàng tháng được trạm chăn nuôi phân cho một ít phiếu giảm giá lương thực và phiếu thịt để bổ sung dinh dưỡng chỉ muốn ăn một bữa ngon no căng bụng.
Anh ta cố sức ho mấy tiếng: “Vừa hay em đến đây, trong nhà cần chặt củi và gánh nước không, em tiện tay làm cho.”
Anh ta cố gắng nuốt nước miếng.
Lưu Nhất Lương nói xong thì đi tìm đống củi, con cái nhà nghèo rất chân thật, ăn cơm trong nhà người khác cũng phải thuận tiện làm một chút việc gì đó thì mới yên lòng. Nếu bữa cơm này là do Diệp Thanh Thủy nấu, trong mắt Lưu Nhất Lương, chắc là chẻ củi mấy ngày anh ta cũng sẵn lòng.
Diệp Thanh Thủy chuồn vào trong nhà củi mới thở phào một hơi, người nào người nấy đều là mũi chó, toàn trùng hợp như vậy chờ cô nấu cơm.
Hôm qua cô bận học thuộc lòng, không rảnh nấu cơm, thế nên đã vội vàng chuẩn bị sẵn chân heo ướp nước lèo rồi nhúng vào lọ dưa cải muối của mùa đông trước để kín và ướp gia vị. Nước sốt là một công thức bí mật độc đáo, được làm bằng mười ba loại gia vị, còn gọi là nước sốt thơm gia vị mười ba. Lấy nó để tẩm ướp đồ ăn, thơm nồng hấp dẫn, làm người ta ăn tủy biết vị.
Vào buổi trưa, Diệp Thanh Thủy lấy hai cái ra hấp cơm để ăn, món ăn đặc biệt, lần đầu tiên Tạ Đình Ngọc ăn nhiều hơn một bát nữa.
Lưu Nhất Lương rất muốn ăn cơm Diệp Thanh Thủy nấu, vậy nên anh ta cố gắng ra sức lấy lòng cô. Anh ta nhớ trước đây Diệp Thanh Thủy thường xuyên đến chỗ của thanh niên trí thức tìm anh Ngọc, rất rõ ràng chị ấy đã thích anh Ngọc rồi, Lưu Nhất Lương cảm thấy miệng ngọt một chút chắc chắn không sai.
Vậy nên dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Đình Ngọc, Lưu Nhất Lương lại gọi lần nữa.
“Chị dâu nấu ăn ngon lắm, không phải em nói khoác, mấy ngày nay em ăn gì cũng không thấy ngon, thằng nhãi Thẩm Vệ Dân lén lút đến đây một lần, vừa hay hôm nay rảnh rỗi đến đây một chuyến, chị dâu không giữ em lại ăn một bữa ư?”
Lưu Nhất Lương vẫn còn là người độc thân chưa tìm được vợ, gặp Diệp Thanh Thủy, sau khi ăn một bữa cơm, Lưu Nhất Lương cũng suy nghĩ, vẫn là anh Ngọc có mắt nhìn, nhìn thấy chỗ tốt của Diệp Thanh Thủy.
Anh Ngọc kén ăn như vậy, là người cái gì cũng không thích ăn, cưới một người vợ như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ trắng trẻo, mũm mĩm.
Mặt Diệp Thanh Thủy đỏ bừng.
Tạ Đình Ngọc và cô đã quyết định ly hôn, nhưng dù chuyện ly hôn cũng không vẻ vang gì, Diệp Thanh Thủy không nói với người khác, chắc là Tạ Đình Ngọc cũng vậy nhỉ.
Cô vội vàng ngăn cản Lưu Nhất Lương, mong sao có thể tìm cái kim mà may cái miệng của anh ta lại.
“Đừng! Cậu đừng gọi tôi như vậy nữa, nghe lạ quá, gọi tôi là Thủy Nha đi!”
Cô tự chứng minh trong sạch, thì thầm với Tạ Đình Ngọc: “Em nói rõ với anh trước, không phải em bảo anh ta gọi đâu. Em mới không phải là cái gì mà chị dâu Ngọc, chị dâu Kim, chị dâu Ngân gì đó, sau này anh nói với anh ta một chút, cứ bị gọi như vậy thì sau này sao em có thể lấy chồng được.”
Vẻ mặt ấy, dáng vẻ vỗ ngực mong sao có thể vạch rõ quan hệ, khiến cho Tạ Đình Ngọc cảm thấy rất vi diệu.
Mặc dù anh cũng không thích xưng hô như thế này lắm, nhưng mà…
Tạ Đình Ngọc khẽ gật đầu, anh quay đầu nói nghiêm túc với Lưu Nhất Lương: “Nhất Lương, sau này rảnh rỗi thì tới đây dạy Thủy Nha nuôi heo như thế nào đi, cô ấy không có kinh nghiệm.”
Chuyện xưng hô cứ như vậy bị Tạ Đình Ngọc cố tình phớt lờ.
Nhưng Lưu Nhất Lương lại không nghĩ như vậy, động tác thì thầm nói chuyện của Diệp Thanh Thủy với Tạ Đình Ngọc bị anh ta nhìn thấy, anh ta lén lút cười thầm.
“Chuyện này thì có gì mà rảnh rỗi hay không, em ở chỗ của thanh niên trí thức, lúc nào chị dâu rảnh rỗi thì cứ tùy ý tới tìm em.”
Diệp Thanh Thủy thật sự đã sợ Lưu Nhất Lương, cô nói một câu rồi vội vàng bỏ đi.
“Em đi nấu cơm, hai người cứ tiếp tục nói chuyện.”
Lưu Nhất Lương lặng lẽ chăm chú nhìn Diệp Thanh Thủy đi vựa củi, theo làn khói đen đầu tiên, mùi thức ăn bay tới từ trong vựa củi, anh ta bất giác tưởng tượng ra cảnh Diệp Thanh Thủy nhóm lửa, cắt thịt, vo gạo nấu cơm,...
Lúc này, anh ta thật sự ngưỡng mộ Tạ Đình Ngọc, rốt cuộc anh sao có thể tìm được một cô vợ tốt như vậy, không những tốt tính, dáng vẻ cũng không có gì để chê, đến nấu ăn cũng giỏi như vậy.
Lưu Nhất Lương cũng muốn tìm một cô vợ nấu ăn ngon như thế, đã trải qua những ngày tháng khổ sở thiếu cơm ăn áo mặc, nên chỉ cần ăn món ngon một chút thì cũng có thể khiến người ta nghĩ đến nó rất lâu. Anh ta không xa xỉ như anh Ngọc - người đến từ Thủ đô, điều kiện gia đình vô cùng tốt, có thể thường xuyên ăn thịt.
Lưu Nhất Lương làm công việc kỹ thuật khổ cực, hàng tháng được trạm chăn nuôi phân cho một ít phiếu giảm giá lương thực và phiếu thịt để bổ sung dinh dưỡng chỉ muốn ăn một bữa ngon no căng bụng.
Anh ta cố sức ho mấy tiếng: “Vừa hay em đến đây, trong nhà cần chặt củi và gánh nước không, em tiện tay làm cho.”
Anh ta cố gắng nuốt nước miếng.
Lưu Nhất Lương nói xong thì đi tìm đống củi, con cái nhà nghèo rất chân thật, ăn cơm trong nhà người khác cũng phải thuận tiện làm một chút việc gì đó thì mới yên lòng. Nếu bữa cơm này là do Diệp Thanh Thủy nấu, trong mắt Lưu Nhất Lương, chắc là chẻ củi mấy ngày anh ta cũng sẵn lòng.
Diệp Thanh Thủy chuồn vào trong nhà củi mới thở phào một hơi, người nào người nấy đều là mũi chó, toàn trùng hợp như vậy chờ cô nấu cơm.
Hôm qua cô bận học thuộc lòng, không rảnh nấu cơm, thế nên đã vội vàng chuẩn bị sẵn chân heo ướp nước lèo rồi nhúng vào lọ dưa cải muối của mùa đông trước để kín và ướp gia vị. Nước sốt là một công thức bí mật độc đáo, được làm bằng mười ba loại gia vị, còn gọi là nước sốt thơm gia vị mười ba. Lấy nó để tẩm ướp đồ ăn, thơm nồng hấp dẫn, làm người ta ăn tủy biết vị.
Vào buổi trưa, Diệp Thanh Thủy lấy hai cái ra hấp cơm để ăn, món ăn đặc biệt, lần đầu tiên Tạ Đình Ngọc ăn nhiều hơn một bát nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.